
nhân, bà về phòng nghỉ ngơi chút đi! Đến bữa sẽ gọi bà
Triệu phu nhân vốn đang có ý này thì liền gật đầu rồi đi lên lầu
Trong đại sảnh chỉ còn lại Chu Thiến và Triệu Hi Thành, không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ.
Triệu Hi Thành ngủ cả ngày nên cũng khỏe lên nhiều. Anh đứng đó,
người cao lớn, tóc đen mượt, mày râm mắt sáng. Sức quyến rũ của anh thật rung động lòng người
Chu Thiến không nhịn được cúi đầu.
Bên tai vang lên giọng nói của Triệu Hi Thành:
- Cô đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác. Cô nhìn thấu âm mưu của Quế tẩu mà vẫn không nói gì, chờ bà ta chui đầu vào rọ.
Chu Thiến nhẹ nhàng nói:
- Nếu bà ấy không có lòng hại người thì sẽ không mắc bẫy!
Từng có người dạy tôi tuyệt đối không thể để người không có ý tốt hãm
hại tôi hết lần này đến lần khác
Triệu Hi Thành cười:
- Người này nói rất đúng ý tôi.
Anh dò hỏi:
- Là bạn của cô?
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn anh, mắt sáng bừng:
- Là người tôi rất coi trọng.
Người cô rất coi trọng? Mặt Triệu Hi Thành lập tức lạnh xuống. Lời
này chính cô nói ra lại khiến anh rất khó chịu. Nhưng anh có tư cách gì
đây? Chỉ qua hôm nay, bọn họ sẽ không còn gặp gỡ nữa.
Chu Thiến tiến lên hai bước, đi đến bên Triệu Hi Thành, kiên quyết nói:
- Triệu tiên sinh, giờ nhất định tôi phải nói chuyện với anh. Nếu anh có việc quan trọng thì tôi có thể chờ. Bất kể bao lâu, hôm nay
nhất định tôi phải nói với anh một số chuyện
Triệu Hi Thành nhìn cô, ánh mắt cô sáng bừng, trong mắt là sự cứng
rắn như đã quyết tâm, không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua
Trước giờ chính là sự cúng cỏi đó của cô hấp dẫn anh phải không? Sự
cứng cỏi, trong sáng, dũng khí, chân thành của cô khiến anh thực sự rung động. Nhưng chính là thế mà anh mới không thể để mặc cô khuấy đảo tâm
hồn anh được nữa
Triệu Hi Thành thở sâu, áp chế mọi bối rối trong lòng:
- Được chúng ta nói chuyện, tôi cũng có lời muốn nói với cô.
Sau hoa viên
Hoàng hôn rực rỡ, ánh mặt trời phía chân trời đỏ rực như lửa
Sau hoa viên ngoài bọn họ thì không còn ai khác, bốn phía im ắng,
thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh bay lên
Triệu Hi Thành đi vào hoa viên thì lập tức quay lưng về phía Chu
Thiến, đứng ở trước một bụi hoa, xung quanh là bóng hoa lay động, anh
nhìn chằm chằm vào những đóa hoa đang nở như thể mục đích anh đến đây
chỉ là để ngắm hoa thôi vậy
Chu Thiến đi đến bên cạnh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút lo
lắng, phải nói chuyện kì quái đó ra, thực sự cần không ít dũng khí. Cô
nhẹ nhàng nói:
- Triệu tiên sinh…
Đúng lúc này, Triệu Hi Thành đột nhiên xoay người lại cắt lời cô:
- Chờ đã, Chu tiểu thư
Anh quay người lại khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần, chỉ cần
vươn tay là có thể chạm vào nhau. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái tóc, đôi
mắt, thậm chí là đôi lông mày của anh, khiến cho vẻ tuấn mỹ của anh trở
nên đặc biệt yêu dã.
Chu Thiến nhìn anh mà tim đập loạn
Nhưng cô lại không biết, lúc này trong mắt Triệu Hi Thành cô cũng có
một vẻ xinh đẹp khác thường. Cô quay lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời ánh lên xung quanh người cô, mái tóc ánh vàng có chút chói mắt. Đôi mắt cô thâm sâu như giếng không thấy đáy, lẳng lặng nhìn anh như có hàng
vạn lời muốn nói nhưng không thể nói hết.
Chính là ánh mắt này mà khiến tim anh như bị khóa chặt, khiến anh muốn tìm hiểu đến nơi sâu thẳm trái tim cô
Ánh mắt Triệu Hi Thành dần trở nên nhu hòa
Nhưng đột nhiên trong lòng như có một giọng nói với anh: Không được!
Triệu Hi Thành, mày không vượt qua được chút khảo nghiệm, không vượt qua được sự dụ hoặc của người sao? Anh đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói kia
vẫn lởn vởn trong đầu: Nhớ đến Thiệu Lâm, nhớ đến Thiệu Lâm đi. Người
con gái yêu mày đến chết, mày thực sự muốn để người con gái khác thay
thế vị trí của cô ấy? Cắt đứt đi, nhân lúc còn sớm, mau cắt đứt đi!
Lúc mở mắt lại, đôi mắt Triệu Hi Thành đã hồi phục lại sự tỉnh táo
Anh nhìn cô, nhẹ nhàng, chậm rãi mà chân thành nói:
- Chu tiểu thư, xin lỗi, tôi muốn sa thải cô!
Chu Thiến giật mình, cô nghĩ mình chắc đã nghe nhầm, hai mắt nhìn anh chăm chú, khó tin mà hỏi lại:
- Triệu tiên sinh, anh… nói gì cơ?
Bốn phía im ắng, cho nên mọi âm thanh như đều biến mất trong chớp mắt
Triệu Hi Thành nhìn trông bình tĩnh nhưng đáy lòng như có thủy triều dâng, mọi cảm xúc phức tạp, chua sót đều dâng lên.
Giọng của anh rất rõ ràng, cũng rất lạnh nhạt như không chút tình cảm:
- Chu tiểu thư, ý tôi là, Triệu gia chúng tôi không cần cô nữa, ngày mai cô rời khỏi đây đi
Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc đứng đó
Anh… anh nói gì cơ?
Chu Thiến ngẩn ngơ nhìn Triệu Hi Thành, những lời đã chuẩn bị hoàn
toàn bị anh làm cho lộn xộn, thậm chí cô không nhớ nổi cô định nói gì.
Lúc này trong đầu cô hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, trong nháy mắt,
hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ
- Vì sao?
Chu Thiến nhìn anh, trong mắt là sự khó hiểu, bối rối, mơ hồ:
- Triệu tiên sinh, đây là vì sao? Là tôi làm sai cái gì sao?
Sự bối rối của cô khiến anh mềm lòng nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân thì Triệu Hi Thành không thể kh