Insane
Con Dâu Nhà Giàu

Con Dâu Nhà Giàu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325942

Bình chọn: 8.00/10/594 lượt.

, dường như đều ngừng thở mà đợi đáp án của Triệu Hi Thành.

Chu Thiến nhìn anh không chớp mắt, trong mắt anh chứa những cảm xúc

mãnh liệt như ba đào, nhưng đó là gì? Chu Thiến không thể nhìn thấu

Hồi lâu sau mới nghe Triệu Hi Thành nhẹ nhàng nói, giọng nói nặng nề

như đang cố gắng áp chế điều gì đó. Chu Thiến không kịp tìm tòi bởi vì

những lời anh nói khiến toàn bộ suy nghĩ của cô hoàn toàn trở nên trống

rỗng.

- Rất nhiều người con gái khác cũng nói yêu tôi, cô cảm thấy

điều đó có ý nghĩa gì với tôi sao? Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy mà đã đủ khiến cô khẳng định là cô yêu tôi, cô cảm thấy tình yêu này có ý

nghĩa gì với tôi không?

- Cái gì?

Chu Thiến chỉ cảm thấy như bị ai rút gân, cảm giác đau đớn toàn thân

nhưng rồi cũng chỉ còn lại sự chết lặng, lạnh lẽo khôn cùng.

- Cô Chu Thiến, xin đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi đã có đối

tượng thích hợp, chúng tôi sắp đính hôn rồi. Tôi không mong cô ở lại đây nữa, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn điều đó!

- Là Tống Thiệu Vân?

Chu Thiến chua xót vô cùng. Cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy

sự đau đớn trong mắt mình nữa, tuy rằng tim cô đau đớn như bị xé rách

nhưng cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh nữa

Bởi vì điều này vốn chẳng có ý nghĩa gì với anh, chỉ càng khiến anh khinh thường hơn mà thôi

- Chu tiểu thư, tôi vốn không định nói ra những lời này khiến cô bị tổn thương, dù sao cô cũng thật lòng tốt với Thế Duy, điều này

tôi vô cùng cảm kích. Người quý ở tự trọng, chuyện thành ra thế này cũng không phải là điều tôi muốn

Triệu Hi Thành ép bản thân phải nói ra những lời tàn nhẫn, tuyệt tình này. Cô cúi đầu, anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, anh cũng không muốn

nhìn thấy. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi cô. Anh chỉ

cảm thấy, nếu mình không rời khỏi đây thì anh sẽ điên mất. Tim anh rất

đau, đau hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Anh như đang cầm dao mà tự

lóc thịt của mình, máu chảy đầm đìa, đau như sắp chết.

Anh vội vàng nói:

- Tôi vào trước…

Giọng nói run run không thể khống chế nhưng giọng rất nhẹ, lòng Chu

Thiến rất loạn, câu nói đó nhẹ nhàng run run lướt qua trong gió đêm,

biến mất không chút tăm tích.

Anh vội vã rời khỏi hoa viên, đi về phía trước mà không dám quay đầu, không dám bước chậm lại, tựa như có cái gì đó đuổi theo anh, chỉ cần

hơi chần chừ là nó sẽ cắn nuốt anh lại.

Chu Thiến nghe tiếng anh rời xa thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô mờ mịt đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng anh. Cô rất khó chịu, rất muốn

khóc lớn nhưng mắt cô trống rỗng, không thể rơi được giọt lệ nào. Nỗi

đau đó như kết lại trong lòng cô, không thể giải thoát, cô cảm thấy sắp

không thở nổi. Ánh trăng nhuộm mọi thứ trở nên tái nhợt nhưng sắc mặt cô còn tái hơn trăng. Bốn phía yên tĩnh, nhưng lòng cô còn trống vắng hơn. Dường như những thứ từng lấp đầy tim cô giờ biến mất không còn tăm hơi

chỉ trong chốc lát.

Cô cứ đứng đó, hai mắt nhìn về phía trước nhưng không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, thế giới vắng lặng, lòng cô cũng vắng lặng

Cô đứng đó hổi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi có một người hầu tìm thấy cô ở đây. Thấy cô như vậy thì có chút kì quái:

- Chu Thiến, cô ở đây làm gì? Tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!

Chu Thiến quay đầu nhìn về phía cô ta như thể không biết cô ta đang nói gì.Hai mắt trống rỗng vô thần.

Người kia thấy cô không nhúc nhích, còn nói thêm:

- Chu Thiến, cô còn ngây ra làm gì? Tôi đang bảo là tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!

Lúc này Chu Thiến mới như giật mình tỉnh mộng. Giọng cô như cạn kiệt sức lực:

- Được, tôi sẽ về…

Vừa vào đại sảnh đã nghe tiếng Triệu phu nhân lớn tiếng nói:

- Chu Thiến đang yên lành sao phải đuổi việc cô ấy. Cho dù

Thế Duy đi nhà trẻ thì mẹ vẫn định mời cô ấy làm tiếp, đưa đón Thế Duy,

tối cũng tiện chăm sóc thằng bé

- Chuyện này mẹ đừng xen vào. Con đã quyết định rồi!

Triệu Hi Thành ngồi bên cạnh bà, giọng nói kiên quyết như không chấp

nhận sự phản đối. Triệu phu nhân giật mình, con rất ít khi dùng ngữ khí

này để nói chuyện với mình, chẳng lẽ có chuyện gì bà không biết? Lòng

Triệu phu nhân đầy nghi hoặc.

Thế Duy nằm trong lòng Triệu phu nhân làm ầm lên:

- Không được đuổi cô đi, Thế Duy thích cô

Giọng Triệu Hi Thành có chút mệt mỏi:

- Ngoan nào, Thế Duy, Thế Duy phải nghe lời cha! Cô còn có việc khác.

Thế Duy không chấp nhận, tiếp tục cãi:

- Không đâu, Thế Duy thích cô, Thế Duy thích cô!

Thế Duy gào to, thái độ cũng rất kiên quyết.

Triệu Hi Thành lại dỗ dành vài câu nhưng Thế Duy vẫn không chấp nhận. Triệu Hi Thành vốn đã rất phiền loạn giờ lại càng thêm đau đầu, lửa

giận bốc lên, anh bế Thế Duy qua rồi vỗ vài cái vào mông thằng nhóc,

giận dữ nói:

- Dám ầm ỹ! Dám làm loạn! Dám cãi cha à!

Thế Duy sợ hãi òa khóc. Triệu phu nhân đau lòng vội giành Thế Duy lại, đau lòng nói:

- Có gì thì từ từ nói với đứa trẻ. Thằng bé và Chu Thiến hòa thuận như thế, đương nhiên không nỡ, sao con lại đánh nó?

Bà nhìn con nghi hoặc hỏi:

- Hi Thành, rốt cuộc là sao? Con chưa bao giờ đánh Thế Duy cả

Nhìn Thế Duy khóc vật vã, Triệu Hi Thành vừa khó chịu vừa phiền