
ước mắt, nhìn anh mỉm cười nói:
- Chỉ bị chút vết thương này thôi đã là may mắn rồi. Còn có thể sống mà gặp lại anh, bị thương nặng hơn nữa em cũng cam
- Em nói năng ngốc nghếch gì thế? Nào, chúng ta rời khỏi đây trước đã
Triệu Hi Thành nắm tay cô, ý bảo cô trèo qua chiếc tủ kia mà đi ra ngoài.
Chu Thiến vừa mới đứng lên, đột nhiên căn phòng lại rung lên. Những
tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Cửa sổ, bàn ghế, đèn, thậm chí là chiếc tủ lớn, mọi thứ đều rung động. Bên ngoài cũng như vậy, tiếng ầm
ầm như từ bên trên rơi xuống cái gì đó, nhìn lại thì thấy một mảnh trần
nhà rơi xuống bịt kín đúng lỗ hổng của cửa kia.
Triệu Hi Thành hét lớn:
- Không hay rồi! Là dư chấn! Mau trốn xuống gậm bàn đi
Anh nắm chặt tay cô mà chạy về phía cái bàn. Gạch đá từ trần nhà thỉnh thoảng lại rơi xuống mà nện vào người bọn họ.
Bọn họ một tay ôm đầu khó nhọc chạy về phía chiếc bàn đang rung lên
kia. Chỉ còn cách một thước, mặt đất càng rung động hơn, bọn họ căn bản
là đứng cũng không vững chứ đừng nói đến di chuyển. Nếu Chu Thiến không
nhờ Triệu Hi Thành giữ chặt thì sớm đã ngã lăn ra mà bị gạch đá từ trên
trần rơi xuống vùi lấp.
Triệu Hi Thành nhìn bức tường sắp đổ, trong lòng nhớ lại lần đầu tiên gặp phải động đất. Nơi này vốn đã bị tổn hại nặng nề, giờ lại thêm dư
chấn chắc hẳn sẽ không chống đỡ thêm được. Một khi nhà sập, bọn họ không bị đè chết thì cũng là chôn sống. Đường sống duy nhất chính là trốn vào dưới chiếc bàn kia
Triệu Hi Thành nhìn nhìn chiếc bàn lại nhìn Chu Thiến ở bên, đột
nhiên nghiến răng dùng hết sức đẩy Chu Thiến đi. Bất ngờ không kịp đề
phòng, Chu Thiến bị anh đẩy ngã vào gậm bàn, mà bên tai lại truyền đến
tiếng Triệu Hi Thành hét:
- Mau trốn vào gậm bàn
Chu Thiến nghe Triệu Hi Thành quát thì không nghĩ ngợi gì xoay trồn
vào gậm bàn, xoay người nhìn lại Triệu Hi Thành thì đã thấy người anh
không ngừng loạng choạng, căn bản là không thể bước đi. Anh cúi người,
dang rộng hai tay miễn cưỡng đứng vững lại
Đất đá không ngừng rơi xuống nện lên người anh, rất nhiều chỗ chảy máu
Chu Thiến nóng nảy, một tay bám vào chân bàn, một tay vươn về phía anh
- Hi Thành, nắm lấy tay em
Triệu Hi Thành vươn tay về phía cô nhưng không cẩn thận mà ngã xuống, không thể duy trì sự cân bằng nữa. Anh ngã xuống nhưng không thể đứng
dậy, đất đá nện lên người anh nhưng anh vẫn gọi:
- Chu Thiến, em ở đó đứng nhúc nhích, dư chấn sẽ nhanh chóng qua đi thôi, em đừng lo.
Chu Thiến sao có thể mặc kệ anh, cô khó nhọc đi về phía anh, định kéo anh qua
Đột nhiên, căn phòng phát ra tiếng nổ, cửa sổ thủy tinh vỡ thành hàng trăm mảnh mà văng ra khắp nơi, sau đó trên nóc nhà nứt ra một khe lớn.
Vách tường vốn đã nứt ra giờ hoàn toàn sụp đổ
Chu Thiến sợ ngây người, cô mở to mắt nhìn cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim này. Sau đó lập tức bừng tỉnh, sống chết mà kéo Triệu
Hi Thành trốn vào gậm bàn:
- Hi Thành, anh đứng lên đi! Phòng sắp sập rồi
Triệu Hi Thành cũng muốn đứng lên nhưng anh vừa cử động thì một tảng
đá từ trên nện xuống đùi anh. Triệu Hi Thành không nhịn được mà kêu lên
một tiếng đau đớn, trán toát mồ hôi, không thể nhúc nhích thêm được.
- Hi Thành! Hi Thành!
Chu Thiến kêu to, nước mắt trào ra:
- Em sẽ nhấc tảng đá đi, anh cố chịu nhé
Vừa định đi qua thì Triệu Hi Thành đã giữ chặt cô lại, anh nhìn cô,
khuôn mặt đầy máu, mồ hôi và bụi bẩn không còn nhìn rõ diện mạo thật.
Anh nhìn cô đầy kiên định:
- Chu Thiến, đừng lo cho anh, em mau trốn và gậm bàn đi, phòng sắp sập rồi, đó mới là chỗ an toàn
Chu Thiến gào khóc:
- Không! Muốn trốn thì cùng trốn…
Cô nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, nhẹ nhàng thêm một câu:
- Phải chết thì cùng chết
Ánh mắt cũng rất kiên định:
- Anh đừng lo, em sẽ bê tảng đá đó đi
Nhưng ông trời như cũng chẳng thương hại cho bọn họ, ngay tại khi Chu Thiến vừa định bước ra thì lại ầm một tiếng, căn phòng như bị bàn tay
vô hình bóp nát mà sụp xuống.
Càng nhiều đất đá rơi xuống bên cạnh Triệu Hi Thành, trên người cũng
có không ít đất đá nện vào. Triệu Hi Thành ngẩng đầu thấy một tảng đá
lớn đang rơi về phía Chu Thiến mà Chu Thiến còn không hay biết gì, vẫn
chỉ cố gắng gạt đi những lớp đất đá trên người anh
Cả người anh bị chặn lại, căn bản không thể động đậy nhưng trong nháy mắt này, chẳng biết sức lực từ đâu truyền tới, anh giữ chặt tay Chu
Thiến rồi đẩy cô về phía bàn. Chu Thiến bị bất ngờ mà ngã về phía chiếc
bàn nhưng đầu đập vào chân bàn, hôn mê bất tỉnh
Mà Triệu Hi Thành vì đột nhiên dùng nhiều sức như vậy, bức tường bên cạnh lập tức đổ xuống, nặng nề đập lên người anh
Yết hầu Triệu Hi Thành dâng lên cảm giác ngòn ngọt. Phụt một tiếng
anh đã phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Nhật Bản là một đất nước nhiều thiên tai, hầu như tháng nào cũng gặp
động đất nhưng động đất lớn như vậy quả thực ít gặp, lần này Nhật Bản bị tổn thận nặng nề. Trung tâm dư chấn cách trung tâm Nhật Bản không xa
nên chẳng những nhiều công trình kiến trúc bị phá hủy mà số người thiệt
mạng cũng không ít. Hơn nữa, động đất lớn kéo theo sóng