Polly po-cket
Con Muốn Làm Vợ Ba ( Phần 1 )

Con Muốn Làm Vợ Ba ( Phần 1 )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322240

Bình chọn: 8.5.00/10/224 lượt.

nh nhưng có lẽ đứa bé trong tôi càng muốn nũng nịu, nó cứ khóc ngon

lành để mong được chị Như quan tâm nhiều hơn. Thút thít một hồi chán chê tôi lại nhìn chị như thể đứa con bé nhỏ tò mò quan sát mẹ nó. Tôi hỏi:

- Chị cười cái gì vậy?

- Chị cười Đông giống con nít quá.

Tôi đỏ mặt quay đi.

- Giống chỗ nào chứ?

- Đông dễ buồn dễ giận, dễ khóc,... dễ cười quá.

Tôi cãi lại.

- Em chỉ ngừng khóc thôi chứ có cười cái nào đâu.

- Vậy giờ Đông cười đi. Đông không cười là chị giận đó.

Chị Như bậm đôi môi xinh xắn của mình lại, mặt làm như sắp khóc khiến

tôi không còn sự lựa chọn đành nhăn răng ra cười. Chị cười khúc khích.

- Đấy nhé! Đông vừa mới khóc xong đã cười liền là gì?

- Ăn gian! Cái này chị bắt em cười mà.

Đang đùa ngon trớn bỗng nhiên chị Như im lặng nhìn tôi không nói một lời khiến trống ngực tôi cứ đập từng cơn. Chị nắm lấy tay một cách dịu

dàng:

- Vậy chị bắt Đông hứa với chị điều này. Sau này Đông sẽ vẫn cười nếu như...nếu như không có chị nhé!

Tôi ngạc nhiên:

- Sao chị nói vậy?

- Không có gì đâu. Chắc tại chị suy nghĩ nhiều quá, Đông đừng để ý.

Nhưng... hứa với chị là Đông sau này hãy cười thật nhiều vào nhé.

Sợ chị lại lo lắng nên tôi gật đầu. Chị đâu biết rằng trên khắp thế gian này chỉ còn mình chị mới có thể mang lại cho tôi nụ cười thật sự. Làm

sao tôi có thể cười được nữa nếu không có chị, với ngần ấy chuyện đã

trải quá, với ngần ấy sự thật mà tôi không hề muốn được biết. Tôi uống

một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh, gắng không quá xúc động trước mặt

chị. Nhìn chị đan mấy cái áo cho đứa con, tôi liền kiếm chuyện khác để

nói.

- Chị đã đặt tên cho đứa bé chưa?

Chị cười lắc đầu. - Chờ Đông đặt cho đó.

- Nhưng em đâu phải là ba của nó, làm sao có thể...

Tôi sơ ý nhắc đến nỗi buồn của chị. Tôi biết chị Như có thể không quan

tâm đến danh dự của mình nhưng chị sẽ rất đau lòng khi đứa con của mình

không có cha. Chị yêu đứa bé, yêu hơn cả mạng sống của mình. Chị lên

tiếng cắt đi dòng suy nghĩ của tôi:

- Từ nay Đông sẽ là ba của đứa nhỏ...

Và câu nói cuối cùng trong cuộc đời của chị cũng có ý nghĩa như vậy.

Ngày hôm sau... ngày chị ra đi mãi mãi. Đó là một ca sinh khó, bác sĩ đã bắt tôi làm một việc khó khăn: "chỉ có thể cứu một trong hai người, mẹ

hoặc là đứa bé". Lúc ấy tôi chỉ muốn thét lên với tay bác sĩ ấy, dĩ

nhiên là tôi muốn chị Như rồi, đứa bé ấy là cái gì của tôi kia chứ, việc gì tôi phải hi sinh người mà tôi yêu quí nhất.

Chị Như cố gắng tỉnh táo trong cơn đau đớn tột cùng của mình. Chị nắm chặt lấy tay tôi như chừng có thể.

- Hứa với chị, em sẽ coi nó như là con ruột của mình! Nó là...con gái.. của em! Hứa...với chị nhé.

Nhìn chị mỗi lúc một yếu đi mà lòng tôi như thắt lại. Tôi biết lựa chọn

sao đây, và tôi biết mình đã không có sự lựa chọn. Trong giấy nhập viện

tôi chỉ khai là em trai của chị, nghĩa là tôi không có quyền quyết định

sự sống chết của chị lúc này. Và tôi biết: chị sẵn sàng chết để đứa bé

được sống.

Sợi chỉ định mệnh thật quá mỏng manh, nó là thứ mà con người dù ở bất cứ thời đại nào cũng muốn nắm giữ. Nhưng càng cố nắm giữ nó lại càng mong

manh hơn. Tôi có thể đoán được chuyện đang xảy ra, tôi quá hiểu chị Như.

Tôi như suy sụp hẳn. Lúc ấy tôi cứ gục mặt vào tay mình hồi hộp chờ đợi, tôi từng không tin vào ông trời nhưng tôi đang cầu xin ông ấy, mong cho chị Như qua khỏi. Không biết có phải lo lắng cho chị quá hay không mà

lúc ấy tôi có nghe tiếng chị thoảng qua tai.

" Đông hứa với chị là sẽ chăm sóc cho con bé nhé! Con bé sẽ mang tên

Linh Nhi-một tinh linh bé bỏng mà chị có được trong cuộc đời này. Hứa

với chị nhé! Rồi nó sẽ là con gái của em,... nó là con gái của em!..."

Giọng của chị càng lúc càng xa xôi khiến tôi luôn có cảm giác bất an.

Cửa phòng mở ra, có tiếng bác sĩ gọi tôi vào. Tôi không biết ông bác sĩ

kia đang nói gì, lúc đó tôi không còn nghe thấy được điều gì nữa. Chị

Như đang nằm đó, như đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Và tôi biết chị sẽ

không giờ tỉnh dậy...

Tôi bồng bé Nhi trên tay, nước mắt bỗng rơi từ lúc nào không biết. Tôi

nhìn đứa bé với ánh mắt căm thù. Lúc ấy tôi đã đổ hết lên đầu nó tội lỗi đã giết chết mẹ mình- chị Như tội nghiệp của tôi. Nhìn con bé ngủ ngon

lành trong tay mà tôi chợt nước mắt lưng tròng, trong tai vẫn cứ vang

lên tiếng chị Như:

- "...Nó sẽ là con gái của em!..."

Chiều hôm sau bé Nhi trở về. Nhìn vẻ mặt buồn bã của nó mà tôi đoán ông Thái không nhìn mặt con bé. Mặc dù vậy tôi cũng cố hỏi:

- Con có gặp ngoại không?

Nhi khẽ gật đầu.

- Ông không nhận cháu của mình à?

Nhi nhìn tôi ấp úng.

- Không ạ! Ông ôm lấy con rồi khóc nhiều lắm. Ông nói là ông rất nhớ con, mong được gặp con lâu rồi.

Tôi nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt con bé, đâu đó trong thâm tâm tôi

nghĩ là Nhi đang giấu mình điều gì đó, nếu không nó đã chẳng buồn bã, ấp úng đến vậy. Tôi hỏi con bé bằng giọng điềm tĩnh, nghiêm nghị như một

người cha thực thụ.

- Có chuyện gì ở nhà ngoại!

- Con...

- Có chuyện gì thì cứ nói với ba.

- Con... con gặp Bác Tư ở nhà ngoại! Từ lúc trở về Việt Nam đến giờ tôi chưa hề nhắn