
giống như vậy lắm. Tôi đoán hẳn ông phải làm chức vụ quan trọng trong một công ty nào đó. À, mà ông tên gì nhỉ?
- Tôi tên Đông.
- Vậy ông Đông, ông bao nhiêu tuổi rồi?
- Cô đoán thử xem.
- Tôi đoán ông cao lắm chỉ mới 35 tuổi.
Tôi cười:
- Cô đoán gần đúng rồi đó. Chỉ tiếc là mỗi số lại xê xích một đơn vị. Tôi đã 44 rồi.
Cô ta thốt lên một cách kinh ngạc, như không tin vào mắt mình.
- Oh my god! Không thể nào! Trông ông chỉ chừng 30 tuổi.
- Đây là danh thiếp của tôi. Tôi nói dối cô làm gì chứ.
Cô ta cầm tờ danh thiếp lên đọc chăm chú. Hết nhìn nó rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn nó.
- Không thể nào! Ông là giám đốc công ty ESHINKAN ư?
Tôi thở dài.
- Tôi cũng bình thường như mọi người thôi. Nào cô gái, thế cô tên gì?
- Em tên Thùy Quyên...
Cô ta vẫn nhìn chăm chú vào tờ danh thiếp của tôi. Tôi không biết cô ta làm nghề gì, cũng không nghĩ cô ta lại bị thu hút bởi nghề nghiệp của
tôi đến vậy.
Thùy Quyên nâng ánh mắt lên nhìn tôi, nói một câu tiếng Anh chỉ để mình tôi nghe được:
- " Tôi sẽ ngủ với ông đêm nay!"
Tôi sững hết cả người, cứ ngỡ là mình nghe nhầm. Rồi lại tưởng là cô ta chỉ đùa thôi. Nhưng nếu có ai nhìn vào đôi mắt cô ta lúc ấy thì không
ai nghĩ như vậy, một đôi mắt kiên định và ma hoặc.
Tôi bị cuốn hút bởi cô ấy, lý trí có lẽ cũng dần bị mất đi. Chẳng hiểu
sao tôi lại đưa cô ấy về nhà sau khi hẹn bác Thông lần khác.
Tôi dẫn cô ấy vào phòng mình, thong thả sắp xếp lại mớ giấy tờ. Trong
lòng tôi vẫn mong cô ta mau chóng đổi ý, dù tôi sẽ có một chút tiếc
nuối. Nhưng tôi đã nhầm, cô ta có vẻ còn nóng lòng hơn cả tôi, ôm chầm
lấy tôi kéo nhẹ xuống giường. Cái cơ thể đầy đặn ấy áp sát lên người
khiến tôi chẳng thể nào cử động được nữa, mỗi nơi trên cơ thể đều cứng
đờ cả đi. Anh mắt cô ta nhìn tôi, đôi môi cô ta hôn tôi, nồng nàn cứ như là đã yêu tôi từ lâu lắm rồi. Tôi tự nhủ là không được tin bất cứ điều gì vào ánh mắt ma mị đó. Nhưng tôi vẫn quan hệ với cô ta, trong đầu
luôn tự nhắc mình: Cô ta thậm chí chẳng còn trinh, cô ta chỉ là một con điếm...
Cô ta đúng là một ********! Bình thường, không, thậm chí còn mạt hạng
hơn những ******** khác. Nữa đêm tôi tỉnh giấc khi cô bước xuống giường. Tôi giả vờ ngủ say nhưng vẫn quan sát được mọi hành động của cô ả.
Trong ánh sáng lờ mờ tôi trông thấy cô ta cấm mớ quần áo của tôi lên,
lôi ra được cái bóp và chiếc hộp đen tôi lấy ở tiệm vàng Kim Tân. Dù sao tôi cũng chẳng biết tặng ai, thôi thì làm quà kỉ niệm cho một ******** cũng được. Tôi trở mình sang bên kia tiếp tục giấc ngủ, không trông
mong là sáng mai vẫn còn gặp được cô ta.
Đúng như tôi nghĩ. Sáng tỉnh giấc vẫn chỉ mình tôi ở trên giường. Cô ta đã bỏ đi. Ít ra cô ả vẫn còn chút lương tâm khi treo quần áo tôi một
cách ngay ngắn, để lại cái bóp trên bàn sau khi rút hết mớ tiền mặt
trong ấy. Tôi đoán chắc là như vậy nên không cần kiểm tra. Hi vọng cô ta thích món quà trong cái hộp đen ấy.
Tôi vệ sinh lại thân thể buổi sáng và bước xuống bếp rồi đứng sững ngay chỗ cầu thang. Thùy Quyên, cô ta vẫn còn ở đây, vừa huýt sáo vừa chuẩn bị bữa sáng. Cô ta quay sang nhìn tôi, cười nhẹ nhàng cứ như một cô vợ hiền:
- Anh dậy rồi đấy à?...
- Sao cô còn ở đây?
Tôi hỏi sau khi đặt mình ngồi xuống bàn ăn, cứ như đây là thói quen hằng ngày. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu nổi mình, bởi hành động và lời
nói bây giờ đang hoàn toàn trái ngược nhau. Thùy Quyên, cô ta cũng tỏ vẻ gì là chú tâm vào câu hỏi của tôi cả, khéo léo đặt miếng trứng trán ra
dĩa và đặt nó ra trước mặt tôi, rồi bình thản ngồi ở cái ghế đối diện.
Thấy tôi vẫn còn ngơ ngác ngó trừng trừng dĩa trứng tráng, cô ta mới vội thò tay kéo cái giỏ đựng bánh mì sang cho tôi, với một ánh mắt biết
cười. Nhưng giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ngồi cười với cô ta cả,
ánh mắt của tôi vẫn trừng trừng. Thùy Quyên hiểu điều đó, cô ta thở một
hơi dài thườn thượt, giọng nửa trách móc, nữa than vãn:
- Thì anh muốn em đi đâu nữa bây giờ? Hôm qua chẳng phải anh đã dẫn em về nhà anh hay sao? Giờ lại làm ra vẻ căng thẳng vậy...
- Nhưng...
Tôi chưa kịp nói cái việc lục bóp tôi đêm qua thì đã bị cô ta chặn họng lại.
- Chút nữa anh có rãnh không, đưa em đi mua sắm một ít vật dụng nhé!? ..Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật kia mà.
Tôi định mở miệng phản bác nhưng rồi lại thôi, trong đầu luôn tự hỏi cô
ta quá ngây thơ để không hiểu hay là quá trâng tráo nữa. Kết thúc câu
nói bằng một nụ cười thật tươi, cô ta khiến tôi không nỡ nói ra những dự định trong đầu. Ít nhất là trong lúc này. Nhưng chắc chắn chốc nữa thôi tôi cũng sẽ phải mời cô ta ra khỏi nhà, sau sự việc đêm qua cô ta đã
khiến tôi mất cảm tình trầm trọng, và có lẽ là khó mà cứu vãn được. Tôi
không bao giờ ưa loại phụ nữ đi lục túi đàn ông, mãi mãi là như vậy.
Nghĩ thế nên tôi bắt đầu cầm dao nĩa lên bắt đầu buổi sáng của mình, mọi chuyện chút nữa sẽ tính...
Đang ăn đột nhiên tôi nhận ra ánh mắt của Quyên đang nhìn mình. Cô ta
cũng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười thật thân thiện, không đơn thuần chỉ là một nụ cười xã giao, nó khiến cho tôi cảm thấy ấm áp trong lòng,
n