
?" Vừa nhắc tới cái tên này, trái tim Tiêu Thỏ lập tức đập cuồng loạn.
"Anh ta... anh ta có bồ bên ngoài rồi!"
Sáng sớm hôm sau, mẹ Tiêu Thỏ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô con gái
của mình vốn còn một tuần nữa mới phải nhập học giờ lại đang thu xếp
hành lý của mình.
"Thỏ Thỏ, con làm cái gì vậy?"
"Mẹ, con phải về trường!" Tiêu Thỏ nhét thêm một cái áo khoác vào túi du lịch, nghiến răng nghiến lợi thốt.
"Sao thế?" Mẹ nàng vô cùng nghi hoặc. "Không phải còn những một tuần nữa mới vào học sao? Con vội về sớm thế làm gì?"
"Bạn cùng phòng con gọi tới nói là có thay đổi đột xuất, trường học
bảo nhập học sớm một tuần." Nàng vừa nói vừa hùng hổ nhét một cái quần
vào cái túi giờ đã to đùng.
Mẹ nàng còn tưởng con gái mình đang cáu gắt vì trường học bắt đi học
sớm, liền an ủi. "Trường các con cũng kỳ cục, đã nói là tuần sau mới
nhập học, sao lại tự dưng đẩy sớm lên thế? Con gái ngoan đừng cáu giận
nữa, tới trường gặp mấy ông thày rồi mắng mỏ cho biết!"
"Con cũng định thế!" Tiêu Thỏ nheo nheo mắt lại, cái quai túi xách
trong tay bị nàng xiết xiết tới mức cả cái túi muốn run lên bần bật.
Nhìn cảnh này, mẹ nàng co rúm cả mặt lại.
"Mẹ, con đi trước, lát ba về mẹ nói với ba giúp con nha!" Tiêu Thỏ
nói xong liền xách túi lên lưng, không quay đầu lại cứ thế bước ra cửa.
Thấy dáng vẻ con gái mình rời đi một cách hùng hổ như thế, mẹ nàng
không tránh khỏi lo lắng. Nhìn con bé không giống với đi cãi nhau với
mấy ông thày lãnh đạo trường tí nào, mà là giống như muốn đi đánh nhau
với mấy ông thày hơn! >____<
Lại nói Tiêu Thỏ ra khỏi nhà, xách hành lí chạy một mạch đến ga tàu.
Do các trường học chưa nhập học nên người trên ga cũng không nhiều lắm.
Tiêu Thỏ vừa vào ga lập tức chạy tới phòng bán vé, nghiến răng nghiến
lợi nói. "Chị ơi, cho em một vé tàu một chiều đến thành phố Z, càng sớm
càng tốt!"
Ngồi ở cửa sổ bán vé là một cô gái còn trẻ, lập tức bị giọng hung
hăng của nàng khiến cho giật bắn lên, nếu không phải nhìn rõ trước mặt
chỉ là một cô sinh viên nhu nhược, trong tay chìa tiền mua vé, cô còn
tưởng đang Tết nhất lại gặp cướp ngày nữa chứ.
"Chào em, có hai chuyến lúc chín giờ và lúc mười giờ. Chuyến lúc mười giờ còn nhiều chỗ hơn, có chỗ ngồi tốt, thoải mái hơn nhiều, không biết em muốn đi chuyến..."
"Chín giờ, càng sớm càng tốt!" Mặt Tiêu Thỏ vô cùng hắc ám âm trầm, lập tức cắt ngang lời cô bán vé tội nghiệp.
Cô bán vé tội nghiệp kia thật sự là chỉ biết nhăn nhó trong lòng, vị
khách này sao nhìn như muốn đi giết người thế không biết? Trông thấy
dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô nàng, cô ta cũng không dám nói thêm gì, vội vã lấy một vé tàu lúc chín giờ đưa cho cô nàng kia.
Tiêu Thỏ vừa cầm lấy vé tàu liền lập tức chạy ra phía sân ga của
chuyến đó. Nhìn dáng vẻ hầm hầm lửa giận bốc lên trời của nàng, một bác
bán vé có tuổi khác liền than thở. "Ai da... Tết nhất thế này, lại có
người phải đi tróc gian a!"
"Sao bác biết?" Cô bán vé trẻ tuổi hồi nãy bèn hỏi.
"Cháu không thấy ánh mắt cô bé hồi nãy sao? Không có cảm giác gì sao?"
"Có a, giống như muốn đi giết người..."
"Sai rồi, là giống như muốn đi thiến người!"
Sự thật cho thấy, cách nhìn của quần chúng đặc biệt chính xác. Tiêu
Thỏ hùng hùng hổ hổ chạy vội về trường như thế, nguyên nhân chỉ có một:
nàng muốn đi tróc gian!
Tối hôm qua, Nghê Nhĩ Tư vốn vẫn ở lại thành phố Z nghỉ lễ gọi điện
cho nàng, kể là lúc nàng ta ngồi trên xe buýt vô tình nhìn thấy Lăng
Siêu ngồi với một cô gái vô cùng xinh đẹp trò chuyện rất là vui vẻ trên
xe, sau đó hai người xuống xe ở gần khu chung cư mà Lăng Siêu ở. Thế là
nàng ta cũng xuống để theo dõi, chính mắt nhìn thấy hai người kia cùng
nhau lên lầu có căn hộ của Lăng Siêu.
Lúc mới nghe tin này, Tiêu Thỏ còn không thấy đáng tin chút nào.
Nhưng Nghê Nhĩ Tư làm sao có thể bỏ qua, tính nàng ta vốn đã tìm hiểu là phải tới nơi tới chốn, nên đã gửi ảnh chụp lén hai người kia gửi qua
mail cho nàng.
Trên ảnh, có hai người một nam một nữ đang sóng vai nhau đi tới.
Người con trai dĩ nhiên là Lăng Siêu, còn người con gái kia, một thân
mini jupe, da trắng tóc đen, vô cùng gợi cảm. Chỉ trong khoảnh khắc, tim Tiêu Thỏ như bị ai bóp chặt lại. Nàng cứ nghĩ mấy hôm nay mình vô cùng
phiền não vì chuyện mâu thuẫn giữa hai người, ăn không ngon ngủ không
yên! Thế mà hắn ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho nàng, nàng
còn nghĩ hắn cũng đang vô cùng buồn phiền về chuyện này, không ngờ...
Tiêu Thỏ chưa bao giờ là một người thích ôm mối nghi ngờ lo lắng
trong lòng, việc này là sự thật cũng thế, hiểu lầm cũng thế, tóm lại
nàng nhất định phải tìm Lăng Siêu nói chuyện cho rõ ràng ba mặt một lời. Nếu hắn quả thật như lời Nghê Nhĩ Tư nói, đã có bồ nhí bên ngoài...
Nghĩ tới đây, nàng không nén nổi nắm chặt nắm đấm lại, hung hăng đập lên bàn một cái.
Lăng Siêu, lão nương sẽ liều mạng với nhà ngươi!
Tiêu Thỏ tới nơi, lập tức lao như tên bắn ra khỏi ga tàu, dáng vẻ
hung hăng hùng hổ khiến cho tất cả mọi người chung quanh chú ý.
Lên xe buýt, chỉ thoáng chốc là tới căn hộ Lăng Siêu thuê, nàng giơ
tay lên