
hi nghe tên nó được gọi và dành giải đặc biệt lần đầu tiên của học
viện . nói chuyện với mọi người xong nó đi ra cổng về , tối nay , chắc chắn sẽ
còn nhiều trò vui nữa mà nó chuẩn bị , đặc biệt là sự xuất hiện của người vắng
mặt mất tuần qua .
Nó trở về nhà trong trạng thái ngủ gật trên xe của Vũ , lúc vừa ra cổng đã
gặp anh đến đón nên nó chui tọt vào trong xe anh luôn . Anh thấy nó ngủ say nên
không nỡ gọi dậy mà bế nó lên phòng . Cài đồng hồ trên điện thoại nó ,anh biết
tối nay nó sẽ đi làm việc cần thiết nên không muốn nó bị muộn giờ , cũng chẳng
muốn nó vừa thức dậy đã luống cuốn tìm đồng hồ xem giờ . Đắp chăn cho nó xong
anh ra khỏi phòng ,dặn quản gia gì đó rồi lái xe đi mất dạng .
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống trên những hàng cây , màu đỏ tía của buổi chiều
thật buồn nhưng cũng lắm niềm vui . Mùi thức ăn thơm phức từ những gia đình chờ
người thân đi làm về cùng ăn cơm quay quần bên mâm cơm ấm cúng . Nó uể oải vươn
vai mình thức dậy . Mùi thức ăn bay khắp nơi quanh khuôn bếp lớn to bằng một
ngôi nhà của người khác , bình thường thì nó không quan tâm mấy đến thức ăn dù
như thế nào thì nó cũng chỉ ăn qua loa cho xong mà thôi , có hôm còn bỏ bữa . Từ
hôm Vũ về đến nay nó hầu như không còn quên đi chuyện ăn uống thất thường của
mình nữa vì anh luôn bắt nó phải ăn đúng giờ , ngủ đúng theo quy định của bác
Lưu – tức là ba anh . Nói anh về đây để giúp nó quản lí công ty nhưng thật chất
là anh nó nói với anh bày mưu tính kế về đây để quản lí ,chăm sóc sức khỏe cho
nó nhưng mà điều đó thì nó đâu cần . Sức khỏe nó , nó tự biết là như thế nào .
Lết thân xác đang biểu tình vì bị bò đói gần như là cả ngày nếu không có chai
nước của hắn . Mà kể cũng lạ ,tự nhiên lại tốt với nó thật là không hiểu nỗi ,
nó cũng chẳng bận tâm lắm chuyện ai tốt với mình chuyện trước mắt là lo giải
quyết cái bụng đói meo rồi còn phải đến trường dự cái tiệc Dạ hội gì đó nhưng âu
cũng là có chuyện tốt xấu thôi .
Ăn xong tất cả những gì mà Vũ dặn dó bà quản gia làm , nó lết thân đi lên
tầng trên . Nơi được để những bộ trang phục Dạ hội , đi làm , đi chơi ….. hay
đơn giản là mặc ở nhà . Nó chưa bao giờ nghĩ là nhà mình lại rộng đến thế , đi
đến mõi cả chân , chọn đến muốn gãy tay mà không biết nên chọn bộ nào vì nó
trang phục nó mặc toàn được đặt may từ các nhà thiết kế nỗi tiếng , những bộ đồ
Lolita sang trọng hay đơn thuần chỉ là những chiếc váy của công chúa búp bê ,
tất cả đều đầy đủ . Sau khi chọn cho mình một bộ trang phục vừa ý sau gần 30′
trôi qua , nó đưa bộ đồ trên tay cho quản gia chịu về mặc trang phục trong nhà .
Bộ váy được đưa đến phòng nó ngay sau đó . Tiếp đến là giày , nó nhìn mà chẳng
biết chon đôi mà thì tiếng Thành Vũ từ sau lưng nó phát ra . Anh tinh ý nhận ra
sự khó xử khi chọn giày của nó liền lấy trong túi ra một đôi giày bệt màu tím
trong rất đáng yêu . Nó nhìn anh mỉm cười , anh hai và anh luôn là người hiểu nó
nhất nên chính vì thế nên nó mới yêu quý anh vô cùng . Cả hai đều luôn biết nó
buồn lúc nào ,tâm trạng ra sau … và cũng ngoài anh trai ra thì anh là người thứ
hai biết được chuyện nó đang làm , ngay cả gương mặt thật nó anh cũng biết rất
rõ .
Thay bộ bộ váy tím nhạt giống với màu tóc mình , nó mang đôi giày mà anh tặng
đi dự hội . Nhìn nó đơn giản như vậy nhưng thật chẳng đơn giản tí nào. Lái chiếc
mui trần màu trắng của mình cùng Vũ đi dự tiệc . Hôm nay Vũ đi cùng nó là có
nguyên do cả thôi chứ anh đâu có rảnh đâu mà khi không có chuyện gì lại đi theo
nó tới mấy chỗ toàn con gái không thôi . Nó để cho anh lái xe , đầu tựa vào ghế
, đôi mắt nó khẽ khép hờ lại , gương mặt vốn xinh xắn nay lại càng rạng rỡ hơn
với những ánh đèn lấp lánh ngoài đường kia . Gió ngang nhiên tung hoành trên mái
tóc được buôn thả tự nhiên của nó . Chiếc xe dừng trước khu dành xe riêng cho
các khách mời của đêm Dạ tiệc hôm nay . Ai cũng chọn cho mình những bộ cách đầy
màu sắc , từ đỏ cam …. đến vàng , màu neon cũng được chọn để đi cùng với họ .
Những học viên khác trong trường đã đến từ rất sớm , bữa tiệc hình như cũng đã
bắt đầu trước đây vài phút nhưng những người đến thì vẫn tấp nập . Nó đứng sang
một bên nhường lối cho họ trong lúc chờ đợi Vũ , anh là người tài trợ cho buổi
tiệc ngày hôm nay nên đương nhiên là phải có mặt , tiền đâu bao giờ tự chạy vào
túi mình đó là luật tự nhiên . Anh cũng vậy , tài trợ lần này là để kiếm lợi
nhuận thêm cho số tiền mình bỏ ra từ những vụ làm ăn khác với các đối tác có
tiếng trong nước nên anh mới đến thôi .
Nó đi vào cùng với anh nhưng lại tách ra thành hai hướng , anh đi đến đưa
thiệp cho người kiểm tra khách mời , còn nó thì đi theo lối của học viên trong
học viện . Nhã Anh cùng hắn đi phía sau nó cười nói rất vui vẻ , nó cũng chẳng
mấy bận tâm chĩ thấy trong tim mình có gì đó hơi nhói , đưa tay lên đặt trên tim
nó cứ nghĩ là bệnh mình tái phát thôi chứ không nghĩ rằng tim lại nhói vì chuyện
khác . Nó vừa đi vừa ngó lanh quanh tìm MIu và Vũ nhưng chẳng thấy ai cả . Ngọc
Gia linh sau mấy ngày biến mất nay cũng xuất hiện cùng