
a kể từ hôm ở buổi tiệc , nó luôn cố gắng né tránh gặp mặt
hắn nhưng hắn thì ngược lại với nó , luôn đi theo nó . Tuy không muốn nói chuyện
nhưng vẫn phải mở miệng nói với hắn dù không biết nên nói gì . Nó sợ nếu nó có
tình cảm với hắn thì sau này nó mất đi hắn sẽ đau lòng , nó sợ hắn sẽ không buôn
tay để nó ra đi mất thôi . Nghĩ mãi cũng đến lúc nó nên nói chuyện với hắn rồi
.
- Này , tôi phải chờ em bao lâu đây . – hắn điều nói câu này suốt một tháng
qua khi thấy mặt nó nhuưng nó không trả lời . Nhưng hôm nay nó sẽ nói
- Bao
lâu để tôi có thể bắt đầu yêu anh .
- Bao lâu cũng được miễn sao em yêu tôi
là được .
- Anh có thể chờ tôi được một năm , hai năm hay bao lâu cũng được
sao .- nó nhìn hắn như chờ đợi câu trả lời là không được từ miệng hắn nói ra như
lại trái với suy nghĩ của nó , con tim nó lại muốn hắn nói là được và con tim nó
đả thắng được lí trí , suy nghĩ của nó .
- Được , tôi chờ em .
Nó nghe câu nói đó mà trong lòng lại cảm thấy thật bình yên . Có lẽ no nên
cho mình một cơ hội và cũng nên cho hắn một cơ hội . Cơ hội được yêu và sống
thật với bản thân mình. Nhìn nét mặt vui như hôi của hắn cũng đủ làm cho nó thấy
hạnh phúc .
Trời trong , mây trắng , gió nhè nhẹ thổi những chiếc là vàng khô trên mặt
đường . Hàng phong đỏ thật đẹp nhưng lại rất khó trồng ở đây . Hiếm lắm mới có
vài cây trồng được vậy mà gần đường vào khu mộ của mẹ nó lại có một hàng dài
toàn là phong đỏ . Loài cây vẫn luôn kiên cường trước những giông tố của tiết
trời . Nó cùng hắn đã hẹn hò được vài hôm rồi nhưng cả hai cứ làm như là mới
quen biết vậy . Hôm nay nó cùng hắn đi chơi , một chuyến cắm trại đêm trong tiết
trời nóng nực thì một chuyến du lịch chơi biển là điều không thể bỏ qua . Bốn
người cùng nhau đi chơi nhưng Bảo với Miu thì lại đi ra chợ vào buổi tối ngắm
những món hàng lưu niệm xinh xắn . Nó thì không thích chốn đông người nên đi ra
biển ngắm sóng .
Hắn từ tối đến giờ biến đâu mất dạng , nó cũng chẳng quan tâm lắm . Tuy nói
là quen nhau , yêu nhau nhưng nó và hắn chưa thân đến mức đi đâu cũng dính lấy
nhau như cặp của Bảo . Hắn thấy nó đứng ngắm biển , nên cũng đi xuống , hôn nhẹ
lên mái tóc óng mượt mà của nó . nó khẽ nhíu mày lườm hắn một cái rồi đi lên bờ
.
Tròn mắt nhìn chiếc xe đạp trong tay hắn , nó hiểu được thì ra từ tối đến giờ
hắn biến mất là vì tìm chiếc xe . hắn chở nó chạy trân đường nhựa . Ánh trăng
sáng lấp lánh rọi vào người tụi nó thật đẹp . hắn chở nó chạy khắp biển ,dưới
ánh trăng sáng , nụ cười rạng rỡ trên môi hai người làm cho cả thế gian như chìm
vào thế giới riêng tư đầy lạng mạn .
Hắn chở nó đi hết con đường dài trên biển . Trăng sáng lấp lánh tựa ban ngày
., nó thả hồn vào làng gió mát rượi cùng mùi hương mặn và nồng của muối . Bãi
biển vào **** tối thật vắng và yên tĩnh . Lâu lâu cũng có vài tiếng sóng vỗ vào
bờ . Bờ cát trắng in hằng những bước chân nó đi . Biển đưa những con sóng nhỏ
chạy vào bờ , tranh dành nhau dậm đạp lên đôi bàn chân trần trắng noãn của nó .
Hắn thì săn quần dài lên đến gối , tay thì cứ quơ loạn xạ lên trong đêm . Nhìn
cứ như người tâm thần . Trời cũng đã khuya , nó đi dọc theo bờ cát cùng chiếc
điện thoại , hắn đi theo phía sau khẽ thở dài . Nó quay đầu lại nhìn hắn mỉm
cười , nó biết hắn mệt nhưng nó vẫn chưa muốn về . Dù sao thì ngôi nhà nó đang ở
trong mấy ngày đi chơi này cũng là biệt thự nhà hắn nên về sớm haymuộn gì cũng
sau . Hắn mệt mỏi nhìn nó cố nặng ra một cười . tay không ngừng đưa lên miệng
che cơn ngáp dài , đôi mắt như mở sắp không ra . Nó thấy hắn lừ đừ như vậy lma2
tiếc nuối tập biệt biển về . Miệng nói nhỏ đủ để nó và sóng biển nghe ” Mai ta
sẽ quay lại đây chơi , tạm biệt biển ” .
Gương mặt nó sụ xuống như trả con bị
dành mất quà , tiếc nuối nhìn hắn . Hắn nhìn nó tỏ vẻ mệt rồi kéo nó đi thẳng
lên bờ nên đặt chiếc xe đạp . Nhưng chiếc xe đạp đã không cánh mà bay . Lết thân
tàn ma dại , nó với hắn cuốc bộ về khách sạn cũng may là hắn chở nó về gần biệt
thự rồi mới đi xuống biển nếu không thì có nước chết mất . Nó đi chân trần trên
mặt đường , lâu lâu lại nhòn gót lên vì đâu . Tay trái cầm đôi dép lê , tay phải
cầm theo cái điện thoại và vài cái vỏ sò hắn nhặt cho nó đưa lên ánh trăng mà
ngắm nghía như trẻ con . Hắn nhìn bộ dạng của nó mà không khỏi buồn cười , cố
nén nụ cười đang hình thành trên bờ môi đỏ như son , hắn lên tiếng
- Sao
không mang dép vào mà đi chân không .
- không thích . – miệng nó nhanh lẹ đóp
lấy ngay câu hắn vừa nói trả lời tiếng một , miệng chu lại trong thật đáng yêu
.
Hắn thấy vậy liền đi lên phía trước nó , một chân khụy xuống , quay đầu
nhìn nó , cười cười nói :- Lên đi , tôi cõng em về .
Nó vẫn giữ nguyên thái
độ ban nãy , miệng đóp chát ngay lập tức – không thích , có chân tự đi được
.
Hắn nghe nó nói vậy nhưng vẫn kiên trì khụy chân chờ , nó mặc kệ hắn đi
ngang qua luôn . Hắn từ sau chạy tới đứng trước mặt nó , nhoẽn miệng cười , bế
thẳng nó trên tay đi về . Mặc cho nó vùng vẫy , tay hắn vẫn nắm chặt , áp chặt
đầu nó tựa vào ngực hắn . Mùi