
không biết đối diện với
hắn như thế nào . Chứ đừng nói là mở miệng trả lời.
-Xem ra tính cách vẫn thế nhỉ .Lạnh lùng và ít nói .
- ……………
-
Em ghét tôi đến thế sao .
- Em không yêu tôi sao .
- Tôi không biết .
– Bây giờ nó mới thật sự là kẻ ngốc nhất thế gian đây . Trời ơi
chẳng phải im lặng là được sao . Tại sao lại lên tiếng chứ .
- Anh có chuyện muốn nói , em đi với anh đến một nơi được không ?
Chiếc mui trần phóng nhanh trên đường . Trời bắt đầu về chiều nên xe cộ cũng
khá đông . Nó đưa mắt nhìn cảnh vật lùi dần phía sau . Hắn vẫn tập trung lái xe
nhưng lâu lâu lại quay sang nhìn nó cười .
Nhìn nụ cười của hắn ,tim nó đập
liên hồi . Lâu lắm rồi nó mới thấy tim mình lỗi nhịp đập .
Quay mắt nhìn ra cửa sổ . Gió thốc vào mát rượi ,cảm giác mát lạnh khiến nó
thích thú . Gương mặt nó dần xuất hiện nụ cười . Thu người ngồi sát nép ghế .
Tay nó nghịch mất chú gấu bông trên ghế ngồi , chỗ hắn đặt .
Hắn không nhìn nữa mà chú tâm vào con đường dài phía trước . Con đến đây đã
hơn một năm rồi hắn chưa tới . Không phải là không tới mà là không dám đặt chân
tới . Hắn đến nhưng chỉ đi dạo quanh lanh . Ghé qua từng nơi nó đặt chân đến mà
thôi .
Rồi nơi này bắt đầu được gia đình hắn đầu tư lại . Nhưng một số nơi chẳng
thay đổi là lớp 11A ngày nào .
Chiếc xe chạy thẳng vào đại sảnh của trường Vạn Thiên .
Cảnh vật đập vào mắt nó chẳng thay đổi tí gì . Ngoài cái đài phun nước ở phía
xa . NÓ cao hơn , tráng lệ hơn . Xung quanh trường có nhiều học sinh đi lại . Do
trường có thêm kí túc xa cho những học sinh gia đình khó khăn , ở xa không có
điều kiện về nhà , hoặc những lí do cá nhân nào đó Đều được ở lại trường .
Mọi người nhìn thấy chiếc xe liền dạt thành hai hàng dài . Những nữ sinh
trong bộ váy đồng phục cùng nép mình sau đám nam sinh mà nhìn . Người thì reo hò
phấn khích khi tận mắt nhìn thấy . Giám đốc tài ba của công ty người mẫu , ca sĩ
. Quản lí nỗi tiếng hiện nay . Một phần là những tin đồn về anh . Người từng
đứng ngang ngửa với cô gái tên Lâm Nguyệt Anh vừa vào lớp F đã chuyển thẳng lên
lớp A . Nổi tiếng hơn là bởi vẻ xinh đẹp tưa thiên thần của họ .
Cả hai từng là cặp đẹp nhất trong trường . kế tiếp là đôi của hai người của
họ . Họ giờ là những thành đạt ở tuổi rất trẻ . THậm chí cặp đôi kia vừa kết hơn
trong hôm . THật khiến cho mọi người ngạc nhiên .
Thêm sự xuất hiện của hắn trong bộ lễ phục trắng . Càng làm cho nữ sinh say
mê ,.
Nó từ từ mở cửa bước ra ,. Sau khi có nhìn tổng thể về ngôi trường này .
Mọi người đang say mê ngắm vẻ đẹp của hắn thì ngạc nhiên khi thấy nó . Nó chỉ
cười nhẹ với hắn . Nhưng khiến mọi người la ó , có người còn hét lên .
Nhét tai phone vào tai . Nó bước lên trước hắn . Chiếc váy trắng khẽ lay lay
trong gió chiều . Những cô cậu nam sinh cũng rời khỏi chỗ đứng về kí túc xá của
mình . Hắn và nó đi sing song nhau .
Nó chẳng thèm nhìn hắn lấy lấn nào . Đi thẳng một mạch ra phía gốc cây lớn
nằm xuống .
Tham lam hít lấy chút ít không khí trong lành quanh đây . Đôi mắt nó nhìn
trời chiều . Cảnh vật nơi này chẳng thay đổi . Hình như một năm qua chẳng ai đến
đây thì phải . Ngoại trừ vài người đặc biệt được cử đến để chăm sóc quanh
đây
Hắn ngồi kế nó , ngắm nhìn gương mắt ấy . Lâu lắm rồi càm giác hạnh phúc này
mới có , cũng lâu lắm rồi hắn không cười thoải mái như thế này .
Lấy tay khều khều nó . Nó đưa mắt nhìn hắn . Tiện tay tháo luôn tai phone ra
. Dẹp cái điện thoại vào túi nhỏ . Ngồi thẳng người dậy .
Hắn kéo nó lại gần mình hơn , mắt cho tay nó cứ đẩy hắn ra ngoài .
Tham lam xiết chặc vòng tay mình hin7 . Nó sau hồi phản công cuối cùng cũng
chiị ngồi im .
Hắn lấy tay vuốt vài loạn tóc mai nhỏ của nó . Hỏi nói chuyện một năm qua
.
- Một năm qua em sống thế nào . Sao lại gạt anh – giọng hắn từ tốn nhẹ nhàng
nhưng vẫn mang âm sắc của sự cáo giận .
Nó từ từ đáp lời hắn . Đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó không rõ phương
hướng .
- Sống rất tốt , ổn . Cuộc sống vui hơn . Tốt nghiệp đại học rồi . Và
vì quá đau nên không muốn nhắc tới nữa .
- Anh xin lỗi . – Hắn ôm nó vào lòng , giọng ấm áp mang hơi sắc mùa thu dịu
nhẹ .
- Thời gian qua anh sống thế nào . Sao lại lập Vỹ Anh . Tên nó có ý nghĩa gì
.
- Sống như một cái xác không hồn , ngày nào cũng đau buồn vì cái chết của
em . Vậy mà em lại gạt anh . Vỹ Anh là tên của anh và em . Anh muốn cáu tên của
em sẽ được mọi người biết đến . Chính vì có em mới có được Dương Định Vỹ biết
yêu thương một người thật lòng là gì .
Nó không nói gì , chỉ im lặng cảm nhận nhịp tim của mình đập nhanh . Hắn cũng
im lặng ngắm nhìn nó .
Bầu trời bắt đầu tím dần . Màu tím thủy chung . Nhạc từ đâu đó bỗng cất lên .
Bản nhạc quen thuộc mang rất nhiều cảm xúc hạnh phúc trong hai người .
Không biết từ đâu xuất hiện câu dương cầm . cũng chẳng biết hắn đã ngồi ở đó
từ khi nào . Nó chỉ biết giờ đây hắn đàn rất hay và hắn rất đẹp mà thôi .
Bản nhạc kết thúc . Từ trong túi quần hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung
lụa đỏ ,. Đặt trước mặt nó . Từ trên cao rất nhiều hao hồng trắng cùng hoa hồng