
Là – sao -” Tống Khuynh Vân cố ý kéo dài âm thanh, Mẫn Nhi cao giọng nói, “Nhưng mà, mẹ còn muốn cùng Mẫn Nhi chơi trò ‘Vô Gian Đạo’, coi
như là vậy đi.”
“Vô Gian Đạo?” Vén chăn lên, tròng mắt chiếu sáng lấp lánh đầy chói
lọi, Tống Mẫn Nhi lập tức bò dậy, “Được, Mẫn Nhi thích chơi nhất là Vô
Gian Đạo đó!”
Nhìn cô con gái vui vẻ nhảy trên giường, Tống Khuynh Vân không kềm
nổi có phần im lặng. Tống Mẫn Nhi, mặc dù dáng vẻ bên ngoài giống như
một con búp bê, chỉ cần người nào gặp phải cũng đều yêu mến bộ dạng đáng yêu đó, nhưng tính tình cũng cực kỳ phúc hắc. Một điểm này, Tống Khuynh Vân không thể không thừa nhận, cha con bọn họ thật sự rất giống nhau!
Sáng hôm sau, ở bệnh viện tư gia của nhà họ Lạc tại nước pháp, không ngờ bóng dáng của Tống Khuynh Vân lại xuất hiện ở đây.
“Khuynh Vân, sao cô lại ở đây?”Không ngờ Lạc Tử Thuần đứng dậy nghênh đón cô, sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên cô chủ động đi tới chỗ này.
“Tử Thuần, giúp tôi bố trí cuộc giải phẫu.” Không có quá nhiều lời
khách sáo, Tống Khuynh Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Tử Thuần.
Cô phải quay trở về, đầu tiên phải thay đổi dung mạo của mình, mà Lạc Tử Thuần lại là chuyên gia của phương diện này.
“Cô muốn làm ư?” Lạc Tử Thuần nhíu mày, ông trời, ngàn vạn lần đừng để cô đoán trúng.
“Không sai.” Tống Khuynh Vân lướt qua cô, nhìn nơi xa ở ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút rã rời.
“Được rồi.”
Cẩn thận nhìn cô một lúc lâu, Lạc Tử Thuần cuối cùng vẫn đồng ý, cô
hiểu rõ mối thù hận trong lòng của Tống Khuynh Vân, cũng hiểu ý của cô,
cho nên cô chẳng có lý do gì đi ngăn cản, cô chỉ có thể làm là hết sức
giúp đỡ cô ấy, bảo đảm cô ấy cùng Mẫn Nhi không bị tổn thương.
“Muốn khôi phục dung mạo trước kia, hay là?”
Lạc Tử Thuần mang khẩu trang, mặc đồng phục giải phẫu, bị đèn giải
phẫu chiếu vào vết sẹo vòng quanh ở gương mặt của cô, làm người xem
không khỏi khiếp sợ.
“Tống Khuynh Vân trước kia đã chết, cho nên, tôi muốn mình hoàn toàn
thay đổi.” Nhắm mắt lại, trong lòng Tống Khuynh Vân khó mà có thể ức chế được đau đớn.
************
Một tuần lễ sau, cuộc giải phẫu rất thành công,, Lạc Tử Thuần cùng
Tống Mẫn Nhi ngồi song song ở trên ghế salon, lòng bàn ta căng thẳng đổ
đầy mồ hôi, bốn con mắt chăm chú nhìn mảnh vải trắng quấn quanh trên mặt của Tống Khuynh Vân.
Một tầng rồi một tầng của băng gạc được vạch trần, Tống Khuynh Vân
cảm giác tầm mắt từ từ được rõ ràng, dần dần mở mắt ra, miễn cưỡng thích ứng với ánh mặt trời mà nhiều ngày chưa từng cảm nhận.
“A-” Lạc Tử Thuần kích động, kêu to.
“Mẹ?” Tống Mẫn Nhi có chút tò mò, quan sát dung nhan quen thuộc trước mặt từ trên xuống dưới có vẻ hơi xa lạ.
Đưa tay chạm vào gương mặt, vết sẹo đã hoàn toàn biến mất, khôi phục
làn da trơn bóng, nhận lấy tấm gương mà Lạc Tử Thuần đưa tới, Tống
Khuynh Vân nhìn mình trong gương. Mặc dù rất giống trước kia, nhưng lại
có chút không giống, duy nhất không thay đổi đó chính là cặp mắt song
thủy của cô.
“Mẹ, mẹ đã trở nên thật là xinh đẹp rồi.” Nhào vào trong ngực Tống
Khuynh Vân thật mạnh, Tống Mẫn Nhi vui mừng xúc động mà dâng trào tình
cảm.
“Tử Thuần, tôi cần một thân phận mới.” Khóe môi vén cao, Tống Khuynh
Vân bắt đầu có chút không chờ đợi được khi muốn thấy phản ứng của Hạ Vũ
Hi nhìn thấy cô.
“Yên tâm, tôi sẽ an bài.”
Đêm hôm qua, cô đã chờ đợi em trai của mình nhiều năm trở về nước từ
Tokyo, có hai mục đích: thứ nhất, che giấu thân phận của Tống Khuynh
Vân, thứ hai, vì muốn bảo vệ mẹ con của cô ấy.
“Mẫn Nhi, con hãy nhớ, người ở trong hình chính là ba của con.”
“Mẫn Nhi, bất luận như thế nào, con nhất định phải bắt hắn chứa chấp con.”
“Mẫn Nhi, không cần phải sợ, mẹ sẽ luôn luôn theo con.”
…
Vào đêm mùa thu vẫn còn duy trì lạnh lẽo, được bao bọc bởi cái áo
khoác lông bên ngoài thật dầy, cái mũi nhỏ của Tống Mẫn Nhi bị lạnh cóng đến đỏ bừng, xoa xoa cánh tay nhỏ bé, sững sờ nhìn tấm hình người đàn
ông lạnh như băng, còn có một đôi mắt sâu sắc giống cô như đúc.
Âm thanh to nhỏ, tiếng kèn chói tay kèm theo chói mắt ở đầu xe.
Tống Mẫn Nhi giơ tay lên che kín mắt, theo khe hở từ trong tay nhìn
về phía bên trong tấm màn đen nhấp nháy như cũ từ chiếc xe thể thao màu
bạc.
“Chết tiệt.” Tròng mắt đen lộ ra vẻ không kiên nhẫn, Hạ Vũ Hi chợt dẫm phanh lại, dừng lại ở bóng dáng nhỏ phía trước.
Sáu năm sau, Hạ Vũ Hi bộc phát tính tình nóng nảy, cau mày mở cửa xe, một đôi giày da màu đen sáng bóng bước ra cửa xe, thân thê ngang tàn đi theo ra ngoài dò xét, đôi mắt đen láy trong đêm tối vẫn y như cũ rất
sắc bén.
Vỗ vỗ lồng ngực đầy khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ bé của Tống Mẫn Nhi đỏ
bừng, càng không ngừng đối chiếu với nhân vật thật ở trong hình, nặng nề gật đầu một cái, xác định đó chính là một người, cẩn thận đem hình thu
vào bọc nhỏ trong túi xách giắt ở bên hông, Tống Mẫn Nhi triển khai dùng cánh tay ngắn ngủn liền nhào tới.
“Ba-”
Giọng nói dịu dàng mềm mại kéo dài với âm thanh làm nũng, Tống Mẫn
Nhi nâng đôi mắt to ngập nước lên, đôi tay mềm nhũn không chút khách khí ôm chặt bắp chân Hạ Vũ Hi.
Khiếp sợ! Kinh sợ! Hạ Vũ Hi mở