
cái gì cho phải đây.
Thái tử đột nhiên mở miệng: “Thập nhị muội thông minh như vậy, chắc không khó
nhìn ra dã tâm của hắn?”
Nàng nhẹ nhàng than thở: “Ta làm sao không rõ ràng, vốn tưởng rằng một ngày nào
đó chàng sẽ về Cổ Hạ quốc, là ta sai lầm rồi. Chàng mười mấy tuổi đã tới đây,
thế lực gốc rễ cũng đã tích lũy sâu, chàng làm sao dễ dàng buông tha cho được,
huống hồ chàng không phải là người cam tâm ở dưới người khác. Người như vậy,
một ngày nào đó sẽ là mắt nhìn xuống chúng sanh, coi thường thiên hạ.”
Coi như không có thù hận, cũng là con đường hắn tất nhiên phải đi.
Thái tử yên lặng chốc lát, cười: “Ta đột nhiên nảy lên một vấn đề ngu xuẩn. Nếu
như có một ngày ta và Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy
muội sẽ cứu ai?” Câu này của thái tử sao cảm giác quen tai thế này? Trước kia
có từng nghe hay chưa, không ngờ...
Nếu như có một ngày ta và
Hách Liên Du đồng thời gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vậy ngươi sẽ cứu ai?
Nàng không khỏi mỉm cười: “Thật là một vấn đề không có ý tưởng mới.”
Nàng không nói chuyện nữa.
Trở lại bên trong phủ đã là vào đêm, cửa phủ treo đèn đỏ trên cao, tùy tùng
đứng hầu, từ bậc một đến bậc mười, trông thấy ba chữ rõ ràng trên tấm bảng:
Hách Liên phủ.
Quản gia vội vã ra đón: “Điện hạ, ngài đi nơi nào vậy, Đại nhân tìm ngài cả
ngày đấy.” Nàng nhạt nói: “Đại nhân đâu?”
Quản gia nhắm mắt theo đuôi phía sau, cười nói: “Mới vừa chờ ở trước cửa, lúc
này chắc đến trong thư phòng rồi.” Nàng đáp một tiếng, từ từ xuyên qua hành
lang. Hành lang đốt đèn tám góc, ánh sáng ấm ôn nhu rơi vào trên áo trắng như
tuyết của nàng, tựa như hoa cúc yếu đuối trong bóng đêm. Thư phòng cũng đốt
đèn, nhàn nhạt hắt vào từ dưới cửa. Nàng định đẩy cửa đi vào, lại nghe một
thanh âm khẽ kêu: “Người nào?”
Nàng hơi sững sờ, lúc này mới thấy một nha hoàn búi tóc đứng cúi đầu ở dưới cửa
sổ, bởi vì bị bóng tối che kín, mới rồi cũng không chú ý tới có người ở nơi này.
Mượn ánh sáng liếc nhìn nàng, hai tròng mắt linh động, nhìn có chút quen mắt.
Lúc này nha hoàn kia mới nhận ra nàng, vội vàng thi lễ: “Nô tỳ Bích Châu ra mắt
Điện hạ!”
Nàng không khỏi cau mày, Bích Châu vội nói: “Nô tỳ là thị tỳ của Nhị phu nhân.”
Nhị phu nhân... Nàng không khỏi cong môi lên, tay đẩy cửa thu hồi lại, nhạt
nói: “Tiểu thư các ngươi ở bên trong sao?”
Bích Châu hơi có chút đắc ý dương cằm: “Vâng... Điện hạ muốn nô tỳ thông bẩm
không?”
Thông bẩm?
Nàng không tiếng động cười, từ lúc nào thì nàng muốn gặp hắn cũng cần người
thông bẩm rồi, khẽ nhíu mày: “Uh, vậy làm phiền ngươi thông bẩm rồi.” Bích Châu
càng tin là thật. Ở trong quan niệm của nàng, thân là vợ người, tất nhiên người
nào được sủng ái người đó là có thế. Hôm nay tiểu thư nhà mình ở lại thư phòng
chính là được thế rồi, quả bày ra dáng vẻ. Chợt nghe có người quát lạnh: “Thật
là to gan, bằng vào ngươi cũng xứng thông bẩm cho Điện hạ sao!”
Giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng, Bích Châu cả kinh thân thể đột ngột run lên,
nhìn sang. Chẳng biết lúc nào Thanh Thụy mặt lạnh lùng đến gần, cũng không nhìn
nàng, chắp tay làm lễ ra mắt Thượng Quan Mạn: “Điện hạ.”
Nàng nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa, đẩy cửa vào.
Trước mắt chuyển sáng, đập vào mắt chỉ thấy Hách Liên Du cầm cuốn sách tựa tại
trên ghế ở dưới đèn. Nửa người hắn đều bọc trong ánh sáng đèn, chiếu hình dáng
gò má hắn rõ ràng. Hắn mặc thường phục màu lam, tóc đen khoác lên đầu vai,
chiếu sáng bóng như trân châu đen.
Muốn đi tới, lại nghe tiếng sợ hãi bên cạnh: “Uyển Hi ra mắt Điện hạ.” Cũng
không phải gọi tỷ tỷ.
Quay đầu lại thấy Hà Uyển Hi hai tay giơ một chiếc đèn hoa sen quỳ ở trên đất,
thân hình xinh xắn lảo đảo muốn ngã. Nàng ngớ ngẩn: “Ngươi quỳ gối nơi này làm
gì?”
Hà Uyển Hi cẩn thận ngẩng mặt, nền gạch trơn nhẵn nguội lạnh, quỳ lên chốc lát
thôi liền khó có thể chịu được. Sắc mặt nàng mơ hồ trắng bệch, cắn môi mặt cúi
thấp: “Hà Uyển Hi sợ ánh đèn quá mờ, nên cầm đèn cho phu quân.” Nói như vậy,
nhưng nước mắt lại chuyển loạn trong hốc mắt, hai đầu gối không yên, ánh đèn run
run rẩy rẩy ở trong tay nàng.
Nàng bất quá muốn Hách Liên Du chú ý, nên tự tiện vào thư phòng. Hắn ngẩng mặt,
rõ ràng thấy trong con ngươi thâm thúy có nhàn nhạt ôn nhu, ánh mắt rơi vào
trên mặt nàng, mạt ôn nhu kia trong nháy mắt sụp đổ, xa xôi giống như cách ngàn
núi vạn sông. Rèm mắt rũ xuống hờ hững một tiếng: “Đi ra ngoài.” Nàng không cam
lòng, ôn nhu nói: “Phu quân cẩn thận tổn thương mắt, Uyển Hi cầm đèn cho phu
quân.” Liền đốt đèn hoa sen muốn dựa tới. Hách Liên Du bỗng nhiên quét mắt qua
một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt kia làm cho khắp cả người phát rét, tay chân đều
không nghe sai sử, hai đầu gối nàng mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất. Nha hoàn
của quan lại cầm đèn đều là quỳ xuống đất nâng đèn lên ngang vai. Quả nhiên bốn
bề yên tĩnh. Lời đã nói ra, lại không thể lập tức đứng lên, đành phải theo kế,
không nghĩ hắn xem thật nhập tâm, dường như quên tồn tại của nàng, vẫn không
gọi nàng dậy.
Hai đầu gối Hà Uyển Hi run lên, chỉ kém khóc lên, cầu cứu nhìn Thượng Qu