
an Mạn.
Nàng dò xét khắp mọi nơi một phen: “Uh, trong phòng quả hơi tối chút,” chợt
quay mặt lại tán thưởng cười nói với nàng: “Làm khó ngươi có lòng như vậy.”
Hách Liên Du nghe vậy cuối cùng ngẩng mặt, thân thể đến gần ở trên ghế dựa,
nhíu mày đùa giỡn ngắm nàng.
Nụ cười của Thượng Quan Mạn tinh khiết như thiếu niên: “Ngươi xem ra dường như
mất hứng?”
Hà Uyển Hi khó khăn kéo khóe môi, cố cười nói: “Đây là việc Uyển Hi nên làm.”
Thượng Quan Mạn quét mắt một vòng thân hình không yên của nàng, chỉ sợ một hồi
nữa sẽ trụ không được. Đại gia tiểu thư nuôi ở khuê phòng, làm sao chịu nổi
loại tội này, đạm nói: “Đại nhân đọc sách cũng mệt mỏi rồi, ngươi lui ra trước
đi.”
Hà Uyển Hi như được đại xá, thân thể cứng đờ để đèn hoa sen kia xuống, vẻ mặt
đau khổ lã chã chực khóc: “Uyển Hi cáo lui.”
Cửa phòng khép lại, chỉ nghe thanh âm kinh ngạc của Bích Châu vang ở ngoài cửa:
“Tiểu thư, sao sắc mặt ngươi trắng như vậy?” cũng không biết Hà Uyển Hi nói cái
gì, tiếng bước chân dần dần đã đi xa.
Bên trong phòng đột nhiên lắng xuống, trong đèn bọc bằng vải lụa thỉnh thoảng
có tiếng “tách tách” vang dội, trên bàn bày bừa lộn xộn đều là sổ sách, cũng có
bóng cuốn sách in vào trên tay hắn. Ánh mắt của hắn tựa như rơi vào trên sách,
ngón tay thon dài chẳng có mục đích ma sát trang sách. Sách kia từ lúc nàng đi
vào lại chưa từng lật chương nào.
Thượng Quan Mạn bưng đèn hoa sen kia đi qua bên cạnh, nhất thời ánh sáng lan
tỏa mọi nơi, hắn hếch mày lên, cũng không nhìn nàng, chỉ nghe nàng ôn nhu nói:
“Phu quân cẩn thận tổn thương mắt.”
Hắn hừ một tiếng, bỗng nhiên vươn tay tới bắt nàng, nàng vội lách thân né
tránh, định thần đẩy tay hắn: “Cưới người ta tới lại bỏ mặc như vậy, chỉ sợ qua
ít ngày nữa, phủ này sẽ oán khí ngất trời.”
Hách Liên Du không nói ném sách kia trên bàn. Nàng mặc nam trang đứng ở dưới
đèn, càng lộ vẻ môi hồng răng trắng, quyến rũ phong lưu, quyến rũ xinh xẳn,
không khỏi cong môi mỉm cười: “Phải không, oán khí ta chưa thấy, ngược lại ngửi
thấy vị chua, không biết nhà ai vẩy dấm.”
Nàng ngay lập tức căng mặt: “Là ai lá gan lớn như vậy, vẩy dấm trong phủ Hách
Liên, cần kéo ra ngoài đánh 20 trượng.” Trong ánh mắt chỉ thấy hắn nghiêng
người bắt nàng, cả kinh liên tiếp lui về phía sau. Nàng làm sao là đối thủ của
hắn, một loáng liền bị hắn hung hăng ôm vào trong khuỷu tay, không thể động
đậy, vội vàng cười cầu xin tha thứ: “Thiếp không dám nữa, tha cho thiếp.” Hắn
cúi đầu cắn vành tai của nàng như sói, bỗng liếm liếm, khiến thân thể nàng rung
động. Hắn vẫn không tha nàng, vừa cắn vừa hôn. Nàng cuối cùng chịu không nổi
nhột, tránh né cười nước mắt cũng chảy xuống. Thình lình nghe hắn nói nhỏ: “Mạn
nhi, kiếp này Hách Liên Du ta có nàng cũng đủ rồi.”
Hơi thở hắn lành lạnh phất đến trên tai, nhột nhột khó chịu, nàng lại chợt dừng
ở nơi đó. Hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, da thịt dán sát, nhưng rõ ràng nghe được tiếng
tim đập của nhau. Hồi lâu, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: “Lời này là chàng nói,
thiếp đã ghi ở trong lòng rồi, nếu có ngày nào chàng nói lời phản lời, ta nhất
định sẽ hận không thể giết chết chàng.”
Bởi vì nàng vẫn mặc trang phục nam tử, tóc đen đều dùng trâm ngọc khoác lên, lộ
ra cái cổ trắng nõn, hắn buồn cười hôn lên, quả nhiên thấm hương mềm mịn. Thanh
âm cũng buồn buồn: “Như thế rất tốt, ta cầu cũng không được.” Ngón tay thon dài
đã cởi ra dây lưng trên eo nàng, nàng vội vàng bưng bít: “Đây là thư phòng...”
Hắn cười khẽ: “Thư phòng mới phải.”
Hách Liên Du càng bận, nàng cũng bận, rỗi rãnh mới đi Thù Ly cung, kiểm tra kỹ
thức ăn trong nội cung. Thức ăn bưng đến trên bàn sẽ do nội thị thử trước mới
đưa cho Cố Chiêu Viện dùng. Nàng muốn tự làm, nhưng tinh lực có hạn. May mắn La
cô là lão nhân trong cung, xử sự cảnh tỉnh, nàng mới dám yên tâm giao cho bà.
Mấy ngày nay chung quy lại ngủ không yên ổn. Hách Liên Du toàn thân là máu xuất
hiện ở trong mộng. Nàng đau đến không thở nổi, thế nhưng hắn lại cười, vẻ mặt
như ngày thường, trầm tĩnh nhìn nàng chăm chú, hắn nói: “Nàng tình nguyện để
người chết là ta.” Nàng lệ rơi đầy mặt, hô to: “Không phải vậy!”
Tỉnh mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân. Hách Liên Du luôn luôn ngủ
không sâu, mỗi lần đều bị nàng làm tỉnh giấc, ôm nàng vào trong ngực, trấn an
nàng ngủ. Nàng ôm chặt hắn, làm như đang rất sợ. Ngày kế Hách Liên Du thức dậy,
nàng đưa ra một đôi tay trắng bóc dây dưa trên cổ hắn, tóc đen tôn lên gương
mặt, mắt sương mù đọng lại theo dõi hắn. Hắn cuối cùng lại nằm về, cam tâm tình
nguyện bị nàng hấp dẫn. Canh giờ đến Hình bộ càng lúc càng trễ, Đỗ Minh thường
thường dựa cửa phủ lắc đầu than: “Đêm Xuân ngắn ngủi,trời lên sớm. Từ đấy vua
ra chậm buổi chầu[1'> .”
Thượng Quan Mạn dần dần đã ốm đi.
Ý thu tối dần, cành lá trong viện đã đổi vàng, lá rụng đầy đất, khắp mọi nơi
đều là màu vàng trong vắt. Hôm nay cũng không vào cung, chỉ ngồi ở trên băng đá
trong sân xuất thần. Chợt cảm thấy trên cổ tay lạnh đi, nàng theo bản năng rút
tay về. Sau một khắc nét mặt già nua phóng đại xuất hiện ở trước mắt, lông