
g cho là hắn nổi
giận, gần như cầu xin nhìn chăm chú vào hắn, nàng ăn nói hết sức khép nép: “Sai
lầm người đời trước phạm vào, đời sau phải trả lại, oan oan tương báo khi nào
dừng, chàng muốn giang sơn này máu chảy thành sông sao?”
Hắn híp híp mắt: “Nàng đều đã biết.”
Sắc mặt nàng hơi đổi, cuối cùng rũ mắt xuống: “Vâng” vẫn còn chưa từ bỏ ý định
cầm bàn tay dày rộng của hắn, thấp nói: “Thiếp trở về cùng chàng, chàng muốn
làm gì thiếp đều theo chàng, kể cả nếu chàng muốn được Cổ Hạ.”
Hắn cứ nhìn nàng hồi lâu, lá xanh trong rừng trúc vẫn như ngày xuân, nhuộm xanh
biếc ở trên người nàng. Nàng mặc áo tơ trắng đứng ở đó, làm như sinh mạng bóp
một cái liền bể, thật yếu đuối. Có lá trúc theo gió bay xuống trên tóc nàng,
cực kỳ chướng mắt. Hắn không nhịn được giơ tay lên phất nhẹ cho nàng, bàn tay
vừa đến giữa không trung, cuối cùng xoay người nói: “Cổ Hạ sớm muộn gì cũng sẽ
là vật trong túi ta, cũng không phải hiện tại.”
“Ngũ lang” nàng nghẹn ngào gọi hắn, nước mắt cuồn cuộn rơi sau lưng hắn: “Chàng
muốn giết huynh trưởng thiếp, giành giang sơn thiếp, ngăn cách giữa mối hận mất
nước. Như vậy chúng ta thì sao, chàng có nghĩ đến không?”
Thân thể hắn hơi chậm lại, tình cảm của hắn bất quá một chỉ là hạt bụi trên cõi
trần, cho dù nàng là một miếng thịt trong lòng, cũng sớm nên đào đi. Mặc dù sẽ
đau, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng hắn phải ác tâm với mình, từng nhiều lần do
dự không thôi, hôm nay cuối cùng đã đến thời điểm lựa chọn.
“Nàng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Cuối cùng cũng không quay đầu lại sải bước đi.
Bóng lưng của hắn quyết tuyệt không mang theo một tia lưu luyến, nàng biết, hắn
cuối cùng sẽ không trở về.
Vào cửa vương hầu sâu tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.[1'>
Từng giọt lệ lớn không thể ức chế lăn xuống từ khóe mắt, nàng hung hăng níu lấy
bộ ngực mình, khép mắt, mặc cho nước mắt rơi xuống trên mặt.
Liên tiếp mấy ngày, Hách Liên Du đều nghỉ ở Hình bộ, quản gia mới đầu suy đoán
là bởi vì chính vụ bận rộn, sau mới nhìn ra không đúng. Hôm đó Thanh Thụy đột
nhiên trở lại thu thập quần áo đồ dùng, tuy là giấu người trong phủ, nhưng quản
gia vẫn cảm giác được. Theo tình hình này, chỉ sợ là phải thường trú ở bên ngoài.
Thượng Quan Mạn ở nhà chính cũng là một bộ dạng lãnh đạm, trong lòng hắn bất
ổn, thủy chung không rơi đến trên đất.
Nhà chính trống trải rộng rãi, nhìn đến trong lòng rét run. Thượng Quan Mạn
khoác áo lười nằm ở trên ghế mỹ nhân, quay đầu gọi người: “Thù Nhi.”
Bất quá một hồi sau, Thù Nhi mở cửa cúi người đứng cạnh: “Điện hạ.”
Nàng cười nói: “Ta có chút buồn bực, ngươi nói chuyện với ta đi.”
Thù Nhi có chút co quắp, nói nhỏ: “Nếu không, nô tỳ đi đem bàn cờ đến cho
người.”
Trong nháy mắt nàng có chút miễn cưỡng: “Thôi, ngươi lui ra đi.”
Thù Nhi cúi đầu muốn lui, Thượng Quan Mạn đột nhiên lại nghĩ tới, nói: “Chậm
đã.” Cũng làm cho Thù Nhi cả kinh: “Điện hạ còn có gì phân phó.”
Thượng Quan Mạn đưa mắt lên nhìn, một đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng, trắng đen rõ
ràng cảm giác sắc bén. Thù Nhi không nhịn được rụt vai một cái, nói nhỏ: “Điện
hạ.”
Thượng Quan Mạn quay mặt đi cười: “Không trách được trước kia hỏi ý ngươi,
ngươi không nguyện gả, ngươi đối với chàng...” Lời còn chưa dứt, Thù Nhi liền
quỳ xuống: “Điện hạ, nô tỳ một lòng trung thành đối với Điện hạ, cuộc đời này
không rời Điện hạ, Điện hạ đừng gả nô tỳ ra ngoài.”
Nàng lớn tiếng: “Theo năng lực bây giờ của ta, để cho ngươi gả làm chánh thất
của quan viên vẫn có thể, ngươi thật không gả sao?”
Thù Nhi nằm ở trên đất nức nở nói: “Nô tỳ nguyện ở bên cạnh Điện hạ cả đời.”
Nàng thở dài, nhẹ nhàng sửa lại váy lộ ra dưới áo khoác gấm: “Nếu ngươi có lòng
với chàng, ta nói chàng lập ngươi làm tiểu thiếp cũng không phải không thể.”
Thù Nhi bỗng chốc ngẩng mặt, ánh mắt sợ hãi, mặt trắng như tờ giấy: “Nô tài
không dám.”
“Không dám?” Nàng khép mắt: “Dấu môi son trên áo chẳng lẽ là người bên cạnh gây
nên sao?”
Thù Nhi nháy mắt ngẩng ra, môi rung động nói không ra lời.
Thanh âm nàng thấp tựa như nỉ non: “Vật sát người của chúng ta đều do ngươi
quản lý, theo loại đồ vật này tất nhiên dễ dàng, in lại rồi lại sợ, hốt hoảng
lau đi. Phấn kia là loại chất lượng kém, đã để lại dấu, liền in lại vết mờ trên
cổ áo. Nếu muốn tìm vật chứng, chỉ cần lấy hộp phấn của ngươi ra...” Nàng chậm
rãi mở mắt ra: “Không phải sao?”
Thân thể Thù Nhi run rẩy, chợt nằm ở trên đất dập đầu bịch bịch: “Điện hạ, nô
tỳ sẽ giữ bổn phận, cũng không dám có ý nghĩ trèo cao, cầu xin Điện hạ đừng
đuổi nô tỳ đi. Điện hạ...” Nàng than thở khóc lóc: “Nô tỳ không cha không mẹ,
nếu bị đuổi đi, liền không có đường sống, nô tỳ hầu hạ người cũng đã lâu rồi,
van xin người Điện hạ...”
Nàng dập đầu kịch liệt, đệm lông dưới trán dần dần lõm ra một khối. Thượng Quan
Mạn nhìn, trong lòng dâng lên tia hoảng hốt, không biết lầm bầm lầu bầu
hay là nói với nàng: “Bây giờ mặc dù đã gây thành bộ dáng này, nhưng cam kết
của chàng, ta vẫn tin.” Nàng đột nhiên cũng có chút mệt mỏi, nhàn nhạt nói
“Đứng lên đi, chuẩn bị một bộ nam trang c