
i lên mở cửa. Người hầu kia
không kịp đề phòng Thượng Quan Mạn lao ra như vậy, cả kinh tay run lên, khóa
liền rơi xuống đất.
Thượng Quan Mạn lạnh lùng quát lớn: “Buông nàng ra!”
Liền một tiếng này, người hầu kia cả kinh không nhịn được lui về phía sau mấy
bước. Bên trong viện vốn cực kỳ ồn ào, lần này bỗng chốc yên tĩnh lại. Đống lửa
lẳng lặng đốt, ánh lửa bập bùng, phanh một tiếng thanh thúy, tất cả quân binh
nhìn về nàng.
Mạnh thống lĩnh không nhịn được dừng chân nhìn nàng.
Thượng Quan Mạn khoác áo choàng gấm lông mềm đứng ở trong bóng đêm. Búi tóc đã
loạn, tóc rơi xốc xếch ở trên cổ thon dài trắng nõn, nàng khẽ hất cằm lên nhìn
sang. Tuy có bụi đen che mặt, vẫn khó nén cao quý, đôi con ngươi lạnh lùng như
băng, vừa nhìn liền cảm thấy bị áp bách khiếp người.
Cặp mắt Nguyệt Dương đã sớm mơ hồ, kêu nhỏ: “Tỷ tỷ.”
Mạnh thống lĩnh cười ha ha: “Không tệ không tệ, hôm nay ta thật rất may mắn.”
Trong sân lập tức bộc phát tiếng cười lớn của quân tốt: “Hôm nay thống lĩnh
muốn dùng hai nữ nhân.” Mạnh thống lĩnh lại cười đứng lên: “Tính tình dữ đương
nhiên phải thương thật nhiều.” Cũng không để ý Nguyệt Dương giãy giụa, chỉ quấn
Nguyệt Dương bước nhanh vào thiên điện.
Bọn binh tốt lại cười ha ha lên.
“Đợi đã.” Thượng Quan Mạn bước nhanh đuổi theo, người hầu mới hồi thần kia giơ
tay lên ngăn ở trước người của nàng, nháy mắt ra hiệu cười không ngừng: “Điện
hạ gấp cái gì, một hồi nữa thống lĩnh liền ra tới.” Vừa nói ánh mắt quan sát
trước ngực nàng.
Nàng làm sao mà chịu được bực vũ nhục này, trách mắng: “Càn rỡ!”
Chỉ đưa tới quân tốt cười to: “Ngươi đã không phải là Đế Cơ gì rồi, giả trang
cao quý cái gì, nằm ở dưới thân nam nhân còn không phải chỉ biết gọi.”
Ô ngôn uế ngữ đập vào mặt.
Nàng nắm quyền ở trong tay áo, cũng đã run cầm không được. Nguyệt Dương có
thai, không thể chịu đựng chuyện phòng the, nếu không mau chút, đứa bé kia chỉ
sợ không giữ nổi. Nàng hết sức tự nhủ bản thân tỉnh táo lại. Lạnh lùng đảo qua
người hầu kia, hung ác nói: “Đi nói cho thống lĩnh các ngươi biết, nếu hắn còn
muốn giữ mạng sống liền lập tức ra ngoài ngay.”
Người hầu nghe vậy cười thở không ra hơi: “Ta không đi đấy, ngươi có thể làm gì
ta.”
Nàng lạnh lùng khẽ cắn răng, lấy tay xâm nhập trong tay áo, đè xuống cơ quan:
“Là ngươi tìm chết!” Lợi kiếm vèo xé gió đi, thẳng tắp lọt vào lồng ngực người
hầu, nhất thời máu tươi văng khắp nơi, cũng bắn vào trên mặt nàng.
Người hầu làm như khó có thể tin, máu tươi như nước suối từ trong miệng chảy
ra. Hắn nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng thẳng tắp ngã xuống.
Bên trong chính điện vang lên tiếng kêu chói tai của nhóm Đế Cơ. Máu tanh dơ
dáy tràn ngập không trung, không khí trong viện làm như đã ngưng trệ. Quân tốt
trong viện đều nhìn nàng, nàng chậm rãi lau vết máu trên mặt đi, lộ ra gương
mặt trắng nõn tinh xảo, nhẹ nhàng thu hồi kiếm bén lại, lau sạch rồi, thả lại
trong tay áo.
Quân tốt trong viện hồi thần đều trợn mắt nhìn, giương cung bạt kiếm.
Nàng mới vừa bước ra một bước, quân tốt rục rịch ngóc đầu dậy. Người hầu ở
trong vũng máu thoi thóp, nàng nhàn nhạt nhìn lướt qua: “Còn không gọi đại phu,
nếu kéo dài nữa, hắn thật không có mệnh rồi.”
Nếu giết người hầu kia, chỉ khiến tướng sĩ tức giận, cũng không phải là việc
làm sáng suốt. Nếu chỉ đả thương hắn, mới có thể đưa đến tác dụng xao núi động
hổ. Bọn binh tốt nghe hắn chưa chết, vội đi truyền quân y. Bởi vì chưa từng thấy
binh khí trên tay nàng, cho nên rất bận tâm, không dám dễ dàng ra tay. Thượng
Quan Mạn thẳng tắp đi vào trong điện của Mạnh tướng quân.
Còn chưa tới trước cửa,
chỉ nghe một tiếng kêu thê lương gần như điên cuồng, tiếp đến là rống giận của
nam tử, “Mẹ kiếp, thật là xúi quẩy!” Trong lòng nàng trầm xuống, lại đẩy cửa
ra, nhìn thấy Nguyệt Dương thân thể trần truồng nằm ở trên giường, bên dưới
loang lổ vết máu. Mạnh tướng quân kia khỏa thân đánh qua một chưởng, thân thể
Nguyệt Dương như diều đứt dây té dưới chân Thượng Quan Mạn.
Vẫn muộn.
Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy nửa người đều tê dại không có tri giác, cởi áo
choàng ngồi xổm xuống đắp lên trên người Nguyệt Dương. Trước mắt là áo choàng
gấm, thảm chùi chân rậm rạp chằng chịt, nhìn hoa cả mắt. Trong mắt dần dần mơ
hồ, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, nhuộm trên áo choàng.
Hơi thở Nguyệt Dương yếu ớt, mặt trắng bệch lạnh run nằm trên đất.
Sau lưng cuối cùng có người bẩm báo: “Thống lĩnh, nữ nhân này đâm Thẩm người
hầu bị thương.”
Trên mặt Mạnh tướng quân đột nhiên hiện lên một nụ cười khát máu.
Đêm yên tĩnh thâm trầm.
Giấc ngủ này giống như đã ngàn năm, lại bị tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến
đánh thức, làm như tay ướt của người nào nhẹ nhàng xoa trong nước. Hắn chậm rãi
mở mắt ra, trong tầm mắt chỉ thấy màn rũ xuống trong bóng đen, phòng ngoài có
một bóng lưng. Trong điện vẫn đốt Địa Long, toàn thân ấm áp, chỉ cảm thấy đầu
như muốn căng nứt ra. Hách Liên Du đè cái trán ngồi dậy, kêu một tiếng: “Mạn
nhi?”
Thân thể La cô căng thẳng, vắt khô khăn tay cúi đầu: “Đại nhân ngài đã tỉnh
rồi.”
Thấy là bà, Hách L