
lên thật nhỏ: “Ta sẽ dẫn Yêu nhi đi tìm bệ hạ.”
Lời còn chưa dứt, khóe mắt hắn đã nâng lên ý cười nhẹ nhàng.
Nàng quẫn bách che giấu luống cuống, giải thích: “Ý của ta là, chúng ta có thể
thay phiên chiếu cố nó, nửa năm...” Nghĩ đến nửa năm không thể nhìn thấy con
mình, trong lòng nàng bàng hoàng, vội đổi lời nói: “Không, trong tháng ba.”
Nàng giương mắt: “Như thế nào?”
Trong mắt hắn chớp tắt, hồi lâu mới cong môi đáp một chữ “được” thật nhỏ.
Nghe hắn đồng ý, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đứng ở trong gió đêm yên
lặng, tóc mây của nàng búi lên, rủ xuống trên cổ trắng nõn, đúng phác hoạ đường
cong tươi đẹp trên cổ. Hắn nhất thời động tình, tiến lên một bước, nàng cả kinh
tránh né, nụ cười của hắn thật buồn:
“Mạn nhi ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không chịu cho ta sao?”
Nụ cười của hắn thật cô
đơn:
“Mạn nhi ngay cả một nụ hôn từ biệt cũng không chịu cho ta sao?”
Ý nghĩ của nàng hơi chậm lại, không nhịn được mấp máy môi, hắn đã cúi đầu
xuống. Trên người có hương bạc hà vô cùng nhạt, không ngờ hơi thở phất vào mặt,
má nàng nóng rực một đường truyền đến bên tai, đỏ như muốn nhỏ ra máu. Hắn thâm
tình vịn mặt nóng bỏng của nàng, nhìn lông mi dài khẽ run, cuối cùng chỉ nhẹ
nhàng hôn lên mi tâm trắng nõn của nàng.
Nhẹ như mây khói phất vào mặt, nhạt giống như chưa từng tồn tại.
Nàng trong kinh ngạc chỉ cảm thấy sa sút, sau một khắc, hắn đã rút lui người
đứng ở khoảng cách an toàn, nhếch môi nhìn nàng cười:
“Ban đêm gió lớn hại thân, sớm trở về đi.”
Hắn nghiêng mặt kêu Hách Liên Khuyết. Hách Liên Khuyết khéo léo chạy tới,
giương mặt nhìn hắn, lòng bàn tay hắn khẽ xoa đỉnh đầu mềm mại của nó: “Phải
ngoan, nghe lời mẫu thân biết không.”
Hách Liên Khuyết nặng nề gật đầu, trong mắt như có nước mắt tràn ra, chỉ hung
hăng trừng mắt, hàm hồ “Ừ” một tiếng, rũ mắt xuống dụi dụi mắt, trịnh trọng
nói: “Yêu nhi nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân.”
Hách Liên Du mới cười nói: “Phụ hoàng biết Yêu nhi là đứa bé ngoan, đưa mẫu
thân trở về đi.”
Hách Liên Khuyết dắt tay Thượng Quan Mạn, kêu một tiếng: “Mẫu thân.”
Thượng Quan Mạn đang có rất nhiều cảm xúc, bị nó kêu, mới đáp một tiếng, theo
nó đi vào trong phủ. Đi vài bước, cuối cùng không nhịn được, ngoái đầu nhìn
lại, hắn quả nhiên vẫn còn đứng ở đó.
Màn đêm mênh mông, gió đêm thổi lất phất, hắn mặc áo lam phất phơ như khói, sợi
tóc lướt qua mặt mũi như ngọc, mặt mày mỉm cười, chỉ nhìn mẹ con hai người như
vậy.
Trong lòng nàng nghẹn lại, cũng không dám nhìn, vội quay đầu lại.
Hách Liên Khuyết dính nàng cả đêm, nửa đêm mới ngủ thật say, trong bóng đêm yên
tĩnh như nước, trong không khí đều là hương ngọt của trẻ con khi ngủ say. Nàng
nhắm mắt liền quỷ thần xui khiến nhớ tới thân ảnh đứng ở trong gió đêm của Hách
Liên Du, mặc cho như thế nào cũng không xua đi được, đến cuối cùng lại không
biết ngủ khi nào.
“Mẫu thân!”
Sáng sớm còn ở trong mông lung buồn ngủ, mới vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng trắng thật to, khảm một đôi con ngươi như bảo thạch, tươi cười
hồn nhiên.
Nàng dừng một chút: “Yêu nhi, dậy sớm thế.”
Hắn nắm váy nàng nhắm mắt lại liền dùng sức chui vào trong ngực nàng: “Yêu nhi
muốn cùng nhau ngủ nướng với mẫu thân.” Tinh thần tiểu tử rất tốt, nàng cơ hồ
có chút không chống đỡ được. Nàng bị cọ hơi nhột, liền cười liên tiếp: “Biết,
mẫu thân biết.” Lời còn chưa dứt, lại nghe thanh âm thanh thúy của Hoàn Tử ở
bên ngoài: “Điện hạ, nên dậy rồi.”
Hách Liên Khuyết nghe vậy vội che lỗ tai Thượng Quan Mạn: “Mẫu thân, ngủ một
lát nữa.”
Thượng Quan Mạn mới hiểu nó đang có chủ ý gì, đột nhiên nghĩ đến hôm đó ngủ lại
trong tẩm điện của Hách Liên Du. Thị nữ bên cạnh hắn nói hai người thường
thường dậy sớm luyện công buổi sáng. Hách Liên Khuyết chỉ là một đứa bé, tự
nhiên thích ngủ thêm một lát, nhưng lại khiếp sợ uy của cha... Nàng không nhịn
được ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của nó, tình thương của mẹ bao trùm, hận không
thể thề bảo đảm: “Yêu nhi yên tâm, ở chỗ mẫu thân Yêu nhi muốn ngủ đến khi nào
thì ngủ đến khi đó.”
Hách Liên Khuyết lập tức hoan hô, hôn một cái lên mặt nàng: “Yêu nhi thích
mẫu thân nhất!” Không quên quay đầu: “Có nghe thấy không, mẫu thân nói muốn ngủ
đến khi nào thì ngủ đến khi đó.”
Bên ngoài rèm im ắng yên tĩnh, Hoàn Tử đã lui xuống.
Sau bữa ăn, Thượng Quan Uyên nghiêm mặt xách theo một con Bát Ca tuyết trắng
tới chơi, thấy Thượng Quan Mạn chậm rãi ra ngoài, hai mắt lập tức khẽ cong:
“Mạn nhi, như thế nào, thích không?”
Hách Liên Khuyết lập tức chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh: “Cám ơn cữu cữu.”
Thượng Quan Uyên không thể không đưa Bát Ca cho Hoàn Tử sau lưng nó. Thượng
Quan Mạn vội gọi Hách Liên Khuyết nói: “Yêu nhi, mau cám ơn cữu cữu.” Hách Liên
Khuyết tiến lên quy củ làm lễ của vãn bối, cười hì hì: “Cám ơn cữu cữu.”
Thượng Quan Uyên thấy khuôn mặt tươi cười vô tội ngây thơ của nó, da đầu tê dại
một hồi, cố cười hàm hồ cho qua. Liên Y bưng trà lên, Hách Liên Khuyết cầm Bát
Ca ra hành lang, chỉ còn lại hai người ở trong sảnh uống trà. Thượng Quan
Uyên uyển chuyển hàm