Polaroid
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321725

Bình chọn: 10.00/10/172 lượt.

ng còn kéo dài, thở hổn hển ngắn ngủi, trong mắt khô héo lộ ra

biểu tình dường như thương hại, hắn đè nén mở miệng: “Lưu Cẩn, hôm nay nàng báo

thù được rồi, có sung sướng không?”

Sung sướng? Hai chữ sung sướng này vài thập niên trước đã bị quên lãng, nhưng

nàng thật oán hận. Tại sao hắn dùng ánh mắt thương hại này nhìn nàng. Thượng

Quan Hạo, trước khi chết hắn không quên cắm rễ trong ngực nàng, khiến cho nàng

đau đến không muốn sống.

Nàng dùng mỉm cười cao quý xinh đẹp nhất dịu dàng đáp lại: “Bát ca, ngươi ở

dưới Địa ngục chờ mà xem, nữ nhi ngươi thương yêu nhất, ta sẽ tự tay đưa đến

cho ngươi.”

Vẻ mặt cuối cùng của hắn, lại là nụ cười cực kỳ phức tạp: “Như vậy, nàng liền

thắng sao?”

Nụ cười như vậy, cơ hồ khiến nàng nhớ tới thiếu niên tươi sáng cười một tiếng

với nàng dưới tàng cây.

Đầu vai hơi trầm xuống, tựa như hơi ấm, bà chậm rãi mở mắt ra. Trong điện mơ hồ

có ánh sáng trắng, mơ hồ thấy mặt đất trong điện đều là gạch màu vàng sáng và

màu xanh trong như hồ nước, một miếng cách một miếng kéo dài đến cuối, ở cuối

là đồ trang trí cố định thêu mẫu đơn, ngụ ý hoa nở phú quý. Rèm vàng sáng rũ

xuống bên cột sơn đỏ, trong điện có lò hương tiên hạc cao hai thước, khói trắng

lũ lũ, bị gió ngoài điện thổi dao động sáng ngời, mặt đất lại là những cái bóng

rối nùi.

Nhu phi nhẹ nhàng gọi: “Thái hậu, ngài đã tỉnh rồi?”

Tô Lưu Cẩn mới phát giác mình lơ đãng tựa vào trên giường mĩ nhân ngủ thiếp đi,

thấy đầu vai là áo gấm thêu phượng màu lam Nhu phi phủ cho bà, vỗ vỗ đầu ngón

tay Nhu phi, quay đầu mới thấy mặt trời vừa đúng ngoài điện. Ánh nắng sáng

loáng chiếu trong điện, bà không chút để ý hỏi: “Hôm nay Khuyết nhi trở lại...”

Nhu phi cười nói: “Vâng, bệ hạ đã qua đón, lâu không gặp, khó trách nhớ nó.”

Bên môi Tô Lưu Cẩn là nụ cười thản nhiên: “Lúc Thanh nhi tuổi này, cũng giống

nó.” Chỉ tiếc... Bà dần dần thu lại nụ cười, đạm liếc nhìn nàng hỏi: “Chỗ của

con có tin tức tốt không?”

Nhu phi nghe vậy nụ cười cũng phai nhạt chút: “Những nữ tử từ ngoài cung chọn

tới, vẫn được đưa ra hoàn hảo không hao tổn.” Tô Lưu Cẩn nghe vậy kéo áo đứng

dậy, váy gấm mỏng thêu hoa bướm không tiếng động lướt qua mặt gạch như nước,

thanh âm bà lãnh đạm: “Huyên nhi, con biết mà, Khuyết nhi khá hơn nữa, cũng

không thể làm thái tử.” Bà nhẹ nhàng xoay người lại nhìn nàng, có điều ngụ ý:

“Thanh nhi đối với con, coi như cũng ôn hòa.” Bà không hề nói tiếp nữa.

Nhu phi nghe vậy nhẹ nhàng rũ mắt xuống, hồi lâu mới nói: “Huyên nhi hiểu.”

Tô Lưu Cẩn nhìn nàng, chợt nghiêng đầu chuyển mắt, bởi vì bà thích sáng, trong

điện phần nhiều là cửa sổ to lớn chạm rỗng, mở ra, hoa mẫu đơn phía dưới theo

gió chập chờn, cũng có hương ẩn bay lượn, chỉ tiếc thời gian nở hoa quá ngắn,

điều kiện không đủ, hoa nở đẹp hơn qua mấy ngày cũng sẽ khô héo. Bà thở dài:

“Huyên nhi, ta suy nghĩ đã lâu, đây đối với con là đền bù tốt nhất.”

Thanh âm dịu dàng cũng nhẹ nhàng: “Huyên nhi cũng biết.”

Bà đột nhiên hỏi: “Nàng ta trở lại sao?”

Nhu phi ngẩn ra, chợt gật đầu: “Dạ, nhưng nghe nói bị mất trí nhớ, đã sớm không

nhớ rõ bệ hạ.” Nàng mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Nếu là như

vậy, không bằng thuận tay đẩy thuyền, bảo nàng ta khiến bệ hạ chết tâm đi, cần

gì... Đừng lấy tánh mạng của nàng ta.” Nói xong liền có chút thấp thỏm, lại

nghe trong điện im ắng yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe gió phất qua bụi hoa, tuôn

rơi vang dội. Nhu phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt Tô Lưu Cẩn nhàn nhạt nhìn

nơi khác, mặt mày hơi hoảng hốt.

Hồi lâu mới nghe bà nói: “Nếu là như vậy, cũng không phải là không thể.”

Bên trong xe loan có gối dựa vải gấm, bàn trà nhỏ bằng gỗ tử đàn, văn phòng tứ

bảo đều có đầy đủ, phía bên phải đỉnh đầu có lò hương nho nhỏ, yếu ớt tỏa

hương. Hách Liên Du vén áo ngồi xuống ở bên cạnh bàn con, thấy Thượng Quan Mạn

lúng túng đứng nơi cửa xe, hắn khẽ nhíu mày. Hách Liên Khuyết đã sớm đi sang

ngồi cũng quay đầu khẩn trương nhìn chằm chằm nàng. Hách Liên Du quét mắt bàn

cờ để trên bàn nhỏ: “Đường xá xa xôi, không bằng dùng cái này xua ngày giờ nhàm

chán đi.”

Nàng khẽ gật đầu: “Cũng được.” hai mắt Hách Liên Khuyết nhất thời sáng lên.

Một đường tiếng nhạc trỗi lên, xe loan đi ổn định, không khác ở trong nhà, nàng

ngồi xuống ở đối diện Hách Liên Du. Hắn vô cùng tự nhiên giao quân cờ màu trắng

cho nàng, nàng nhìn một cái, miễn cưỡng cười nói: “Hạ quan rất ít đánh cờ, xin

bệ hạ tha lỗi.”

Hắn kinh ngạc giương mắt, mắt màu lam thâm thúy đọng lại ở trên mặt nàng, khóe

môi khẽ giơ lên, cười như không cười: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại sẽ

nói ra những lời này.”

Hai người ngồi đối mặt nhau như vậy, lại là lần đầu tiên. Bàn nhỏ chỉ rộng cỡ

một bờ vai người, cách gần như vậy, loáng thoáng cảm nhận được hô hấp của nhau,

bởi vì trời sanh mắt màu lam, lông mi dài thấp thoáng trong hốc mắt thâm thúy

của hắn, càng lộ ra mê ly, trống ngực nàng tự dưng đập thình thình, xoay mắt

che giấu cười nói: “Chắc tại không thích cái này.” Cũng không phải không thích,

chỉ vì ba năm trước đây tỉnh lại thỉnh thoảng nắm con cờ