
iên ra nhiều mồ hôi như vậy, em thực sự không thoải mái à?" Cô lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì Châu Văn Hạnh đã bước lên.
Châu Sinh Thần vốn muốn lau mồ hôi đi giúp cô, vừa giơ tay đến nửa chừng lại nhét vào trong túi quần. Dường như trước mặt người thứ ba anh mãi mãi rụt rè như thế, rụt rè đến mức giống như một hòa thượng không gần nữ sắc.
Thời Nghi bị cử chỉ này của anh làm cho bật cười.
Châu Văn Hạnh lên lầu thấy Thời Nghi đang cười rất thích thú còn anh trai mình lại nghiêm nghị nhìn Thời Nghi, đáy mắt cô có chút sung sướng.
Châu Văn Hạnh càng có thêm thiện cảm với người chị dâu tương lai này.
Phải hiểu rằng, ông anh trai làm khoa học của cô trước nay không có hứng thú gì với phụ nữ.
Buổi tối Châu Sinh Thần đưa Thời Nghi đi gặp bà ngoại.
Điều khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ, đó là bà ngoại anh tuổi đã cao như vậy mà không ở trong biệt thự.
Xe ra khỏi vùng núi, rẽ vào một trấn nhỏ không sầm uất lắm gần đó. Bà của Châu Sinh Thần sống một mình trong ngôi nhà nhỏ hai tầng.
Tuy sắp bước sang tuổi một trăm, mắt đã mờ nhưng vẫn vô cùng minh mẫn.
Cô ngồi bên ghế bập bênh, nói chuyện cùng bà, Châu Sinh Thần từ đầu đến cuối kiên trì kiểm tra dụng cụ, thiết bị xung quanh. Thậm chí vòi hoa sen cũng phải tự mình kiểm tra xem có bị tắc gì không.
"Người kiên nhẫn đến thế nào, quanh năm đối diện với người già không có quan hệ huyết thống với mình cũng sẽ mất đi tính kiên nhẫn. Cho dù là sắp xếp bao nhiêu người ở đây thì cũng không thể tránh khỏi có lúc sơ suất, vẫn là anh kiểm tra thì tốt hơn." Anh khẽ giải thích với Thời Nghi khi cô tới xem anh làm việc.
Thời Nghi gật đầu: "Người giúp việc không phải là con đẻ nên sẽ có lúc không được chu đáo."
Anh cười: "Em đang cảm động thay anh đấy à?"
Cô giải thích: "Trước đây mẹ em và mấy cậu luân phiên chăm sóc bà ngoại chính là vì phát hiện ra người giúp việc không nói chuyện với bà, đưa bà đi tắm nắng đủ thời gian. Đều là những chuyện nhỏ nhưng con cái làm thì sẽ chu đáo hơn."
Thời Nghi nhìn anh, không thể không suy nghĩ xem ở trong phòng thí nghiệm có phải anh cũng kiên nhẫn như vậy không.
Châu Sinh Thần kiểm tra phòng tắm xong, mở vòi nước ra rửa tay.
Cô nhìn kĩ, phát hiện ra lòng bàn tay anh hình như có sẹo: "Tay của anh bị thương à?"
Anh "ừ" một tiếng: "Điều này rất bình thường."
Cái bình thường anh nói đương nhiên là người làm trong phòng thí nghiệm, luôn luôn có nguy hiểm rình rập. Thời Nghi cắn môi, lòng hơi xót xa nhưng cũng biết đây là công việc của anh.
Cô thấy anh kiểm tra cũng hòm hòm rồi liền rời khỏi phòng tắm, tiếp tục tới nói chuyện cùng bà.
Châu Sinh Thần cúi đầu, tiếp tục rửa tay không khỏi khẽ cười rồi lắc đầu.
Thời Nghi trở về bên bà, được bà dò lần đeo vào tay một chuỗi hạt phỉ thúy.
Bà nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ. Cô chưa nhìn kĩ đã nghe thấy bà nói:
"Bà chỉ sinh được một mụn con gái, cả đời có lỗi với nhà Châu Sinh." Giọng của bà rất khẽ, cô phải cúi người đến gần mới nghe được. "Cậu cả không nên lấy nó, nếu biết chuyện giữa nó và cậu hai thì không nên lấy nó."
Thời Nghi nghe chẳng hiểu gì, cô đoán cậu cả bà nói không phải Châu Sinh Thần mà là bố anh.
Bà thở dài nặng nề.
Sau đó lại nắm lấy vòng tay phỉ thúy một trăm linh tám viên yên lặng tụng kinh.
Vừa đúng lúc Châu Sinh Thần đi ra, nhìn thấy chiếc vòng trên tay cô, sự kinh ngạc trong mắt anh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất. Trên đường trở về anh mới nói ra lai lịch của vòng tay mười tám viên này: "Dài hai mươi tám centimet, gồm mười tám viên phỉ thúy." Ngón tay của anh thuận theo viên san hô trượt xuống. "Đá Tourmaline màu hồng chạm khắc, còn có hạt san hô, ngọc trai."
Cô giơ cổ tay lên: "Rất tinh xảo."
"Đây là đồ cuối thời Minh đầu thời Thanh."
Thời Nghi bừng tỉnh, bật cười: "Châu Sinh Thần, anh tặng em một chiếc rương đi, em phải khóa nó vào."
"Đây là tràng hạt, ít nhiều dùng đế thay thế vòng tụng kinh, em đeo đi." Anh cười. "Phật Tổ sẽ phù hộ em."
"Cái này em biết." Cô dùng ngón trỏ gảy một hạt châu. "Đây là loại nhỏ nhất, còn có loại hai mươi bảy hạt, năm mươi tư hạt, một trăm linh tám hạt, đều là vòng niệm kinh."
Xe đi trong núi, đường núi rất yên tĩnh, không khí càng lúc càng dễ chịu hơn.
Có gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ xe mở một nửa, thổi tung tóc mai bên mặt cô, khuôn mặt tươi cười, còn có nét tự hào khi khoe khoang sự bác học của bản thân khiến Thời Nghi trông có vẻ... hơi đáng yêu.
Anh nhìn cô một lát, cũng không nói gì.
Ánh nhìn của Châu Sinh Thần khiến cô có chút xấu hổ, Thời Nghi cười cười, cũng im lặng theo.
Ngoài xe của anh, còn có bốn chiếc xe đi theo sau luôn duy trì một khoảng cách nhất định đều đang hướng về phía biệt thự.
Nhưng vào lúc gần đến nơi thì từ đằng xa đã thấy có rất nhiều xe cảnh sát dừng bên ngoài cửa lớn.
Những xe cảnh sát này rất yên lặng, đều chỉ bật đèn xe, ánh sáng trắng của bốn, năm chiếc xe giao nhau chiếu sáng cả con đường và bức tượng trước biệt thự. Chú Lâm nhanh chóng đeo tai nghe vào, thấp giọng chỉ đạo mấy chiếc xe sau chọn đường nhỏ mà đi, không cần đi theo.
Thời Nghi không hiểu tại sao, vội vã quay đầu nhìn Châu Sinh Thần.