
ai chữ “Bao nuôi”. Yên nhi
bị người bao nuôi? Cô không dám tin mà liếc mắt nhìn Thư Yên, chỉ thấy
mặt của cô ấy trắng nhợt, con ngươi lạnh thấm qua người, giờ phút này cô ấy tuyệt không giống như Thư Yên mà cô biết, rất xa lạ, rất xa lạ. “Yên nhi, Tô Lộ nói là sự thật sao?” Vô Song chỉ cảm
thấy ngực quá đau, giống như là bị người thọc vào một dao, chuyện quan
trọng như vậy, sao cô ấy lại gạt cô, rốt cuộc cô ấy có từng coi cô như
chị em không. “Vô Song, Lộ Lộ uống quá nhiều nên hồ ngôn loạn ngữ,
anh thay mặt cô ấy nói xin lỗi với hai người.” Kiều Lệ Vũ vội vàng dàn
xếp, rót hai chén rượu, Vô Song hoàn toàn không liếc nhìn anh ta một
cái, cô nhìn chằm chằm vào Thư Yên, cô phải nghe giải thích của cô ấy. “Không phải đâu.” Thư Yên nắm chặt tay của Vô Song,
vội vàng giải thích: “Vô Song, có lúc nào mình lừa gạt cậu đâu.” “Cậu thật sự không có gạt mình?” Vô Song không xác định mà hỏi. “Không có” Thư Yên không chút nghĩ ngợi mà nói khẳng định. “Mình tin cậu.” Có cam đoan của cô ấy, lúc này Vô
Song mới lộ ra nét mặt vui vẻ, quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Lệ Vũ, lại
trợn mắt nhìn Tô Lộ một cái, “Tô tiểu thư, cơm thì có thể ăn lung tung,
lời nói thì không được nói lung tung, coi chừng —— họa là từ miệng mà
ra.” Rất rõ ràng là có ý cảnh cáo. “Cô. . . . . .” Tô Lộ tức giận, dựa vào cái gì mà cô ta dám uy hiếp cô. “Lộ Lộ.” Kiều Lệ Vũ mắt lạnh nhìn cô ấy, hiển nhiên
là anh đang rất tức giận, Tô Lộ lại không dám lỗ mãng, cong môi lên, rồi phẫn nộ mà ngậm lại. Thư Yên cầm một ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. . . . . . Vô Song ngồi ở bên cạnh cô ấy, yên lặng và nhìn cô ấy chăm chú, đang suy nghĩ: cô ấy cố ý gạt cô? Vẫn không muốn cô lo lắng
sao? “Vũ, anh thích hôn mặt của em, hay là thích hôn môi,
hử?” Giọng điệu làm người ta ngán chết kia của Tô Lộ lại vung lên mềm
nhũn, Vô Song nghiêng đầu phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Tô Lộ ngồi ở trên đùi của anh ta, ôm anh ta hôn, một màn bất ngờ này, vẫn khiến cho mũi
của Vô Song có chút chua xót, lòng hơi co rút đau đớn, cô cũng chưa từng hôn môi của anh ta. “Phanh ——” Đột nhiên, phát ra một tiếng vỡ tan. Tiếng vỡ vụn kia là do Thư Yên phát ra, cô ấy lấy cái ly ném lên
trên đất, gian phòng lớn như thế trong nháy mắt yên tĩnh chỉ có nghe
tiếng ca khúc. Cô ấy nhảy chân lên, khí thế bức người đưa tay chỉ
vào Kiều Lệ Vũ, “Họ Kiều kia, Vô Song có chỗ nào không bằng cái con điếm này, con mẹ nó, ánh mắt của anh mù hả, anh cho rằng Tô Lộ rất thanh
thuần hả, cũng chỉ là kỹ nữ cho người ta tiêu khiển, giải trí ở trong
câu lạc bộ Đại Thế Giới thôi.” “Yên nhi ~” Vô Song đứng lên, kéo tay Thư Yên lại, “Cậu uống say rồi.” “Mình không có, Vô Song cậu tránh ra ——” Cô ấy lấy hai tay đẩy Vô Song ngã vào ghế sofa, nắm
một chai bia lên, quát lớn với toàn bộ, “Những người không có nhiệm vụ
thì đi ra ngoài cho tôi!” “Yên nhi, cậu muốn làm gì?” Vô Song lại đi lên nắm
cánh tay của cô ấy lần nữa, lần này thì ôm chặt hơn, tất cả những người ở chỗ này thấy thế thì đều chán nản cụp đuôi chạy. Đầu heo đi qua bên cạnh bọn họ nói thầm một câu: “Chuyện gì xảy ra vậy.” Mặt của Tô Lộ đã sớm đen giống như khối than rồi, nếu không phải là Kiều Lệ Vũ che miệng của cô, giam cầm người của cô không
cho cô động đậy, thì cô đã sớm liều mạng với Thư Yên rồi —— “Yên nhi, đừng quậy nữa, chúng ta đi thôi!” Sớm biết sẽ là kết quả như vậy, thì nói gì Vô Song cũng sẽ không đi. Thư Yên không đi, tránh cánh tay của Vô Song, chai
bia chỉ vào Kiều Lệ Vũ, trợn mắt kiêu ngạo hỏi: “Kiều Lệ Vũ, ngày hôm
nay, mẹ kiếp, anh hãy nói rõ ràng cho tôi biết, năm đó tại sao anh lại
lừa gạt Vô Song đi khách sạn? Còn đưa cô ấy cho một người đàn ông khác?” “Thư Yên ——” Vô Song điên cuồng gào thét với cô ấy, lời nói của
Thư Yên không thể nghi ngờ là từng cây dao nhọn cắm vào trái tim của Vô
Song, xé ra chỗ thối nát nhất trong lòng cô, là vết sẹo không muốn nhớ
lại nhất, trong nháy mắt nước mắt của Vô Song như nụ hoa chớm nở rồi, cả người đều đang phát run, như đặt mình trong hầm băng, quá lạnh lẽo. Kiều Lệ Vũ ngẩn ngơ, anh vô cùng đau đớn nhìn Vô
Song, chỉ thấy thân thể gầy yếu của cô lảo đảo muốn ngã, không phải như
thế, anh không có lừa gạt cô, càng không có đưa cô cho bất kỳ người đàn
ông nào, đẩy Tô Lộ ở trên người ra, anh đứng dậy cầm cánh tay của Vô
Song, giải thích: “Vô Song, anh không có lừa em, anh thật sự ở căn phòng đó chờ em, nhưng người tới không phải là em, ngày hôm sau anh mới biết
người đó không phải là em, em phải tin tưởng anh.” “Kiều Lệ Vũ, anh đủ rồi, tôi sẽ không tin tưởng anh
nữa.” Vô Song dùng sức tránh ra khỏi tay của anh, mắt hồng đến mức như
là thỏ. “Vô Song.” Kiều Lệ Vũ cũng không buông tha, lại một
lần nữa cầm cánh tay của cô, “Vô Song, anh thật sự không có lừa em, em
tin tưởng anh có được hay không.” “Lấy tay bẩn của anh ra, tránh ra ——” Vô Song lại giùng giằng, nhưng lần này nói gì Kiều Lệ Vũ cũng không buông tay, mà hai cô gái ở bên cạnh, cũng là mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, bộ dáng ra vẻ hãy đợi đấy. “Kiều Lệ Vũ, khốn kiếp, anh buông tay ra.” Thư Yên