
ném chai rượu đi, vội đỡ lấy Vô Song, Tô Lộ cũng giúp một tay tách bọn
họ ra, một lúc lâu mới tách được hai người ra. “Lệ Vũ, đều đã là quá khứ rồi, anh làm gì giải thích
với cô ấy nhiều như vậy.” Tô Lộ kéo cánh tay của anh bất mãn nói. “Yên nhi, chúng ta đi.” Vô Song nắm tay Thư Yên, chỉ
muốn mau rời khỏi chỗ thị phi này, cô xoay người, thì Kiều Lệ Vũ cũng
đuổi theo, anh muốn giải thích rõ với cô, “Vô Song. . . . . .” Mở cửa, chỉ thấy ở ngoài cửa khuôn mặt tuấn tú của
Đông Bác Hải đang lạnh lùng phẫn nộ, thân thể cao lớn cường tráng đứng
thẳng giống như pho tượng thần giữ cửa, vẫn không nhúc nhích, sau khi
thấy đôi mắt của Vô Song đỏ hồng, thì lông mày cương nghị của anh nhăn
lại, môi mỏng hơi mở, “Sao thế, ai bắt nạt em?” “Vô Song, em nghe anh giải thích đi, năm đó thật sự
anh không có bán em, anh cũng không biết lại xảy ra chuyện như vậy,
chuyện này nhất định anh sẽ đi điều tra cho rõ, Vô Song em chờ anh.”
Kiều Lệ Vũ vẫn không quan tâm đến Đông Bác Hải, lòng như lửa đốt giải
thích với Vô Song. Đôi mắt sâu thẳm của Đông Bác Hải liếc nhìn anh ta,
môi mỏng nâng lên một nụ cười lạnh, “Muốn cô ấy chờ cậu cái gì?” Âm
lượng của anh không cao, nhưng lại đủ khiến cho người ta kinh sợ, tóc
gáy lạnh dựng thẳng. “Tam, Tam Thiếu Gia.” Tô Lộ nắm tay Kiều Lệ Vũ thật chặt, ý bảo anh đừng nói nữa. Kiều Lệ Vũ liếc mắt nhìn Đông Tam Thiếu, không nói
chuyện nữa, anh không nói lời nào cũng không phải là vì sợ anh ta, tại
sao lại muốn anh nhắc lại cho anh ta nghe. Đôi mắt sâu của Đông Bác Hải càng âm u hơn, giống như một cái giếng đen, làm người ta không thể đoán được, anh đưa tay nâng
càm dưới của Vô Song lên, hơi nghiêng thân hình cao lớn xuống, ‘ dịu
dàng ’ cười nói: “Em không có nói cho người khác biết, em là người phụ
nữ của anh sao?” “Em ——” Anh hôn lên môi của cô, dùng hành động bá đạo để tuyên cáo, cô là của anh. Vô Song kinh ngạc đến nỗi chưa kịp lấy lại tinh thần, thì anh đã buông môi của cô ra, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Kết thúc
cuộc họp gặp mặt rồi nhỉ, anh thấy cũng có rất nhiều người đi ra, vậy
chúng ta cũng đi thôi.” Vô Song còn chưa hiểu chuyện gì, thì cô đã bị dắt đi
rồi, hai người con gái có chút háo sắc mà nhìn Đông Bác Hải, mắt bốc
bong bóng, đẹp trai! Kiều Lệ Vũ lại lộ ra vẻ mặt đau thương, nắm chặt quả
đấm, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay đầu nhìn về phía Thư Yên,
anh muốn biết rõ chín năm trước, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! ********************************************* “Ừ ~” Vừa lên xe, thì Đông Bác Hải hóa thân thành cầm thú,
đè Vô Song ở chỗ ngồi phía sau, hôn hít điên cuồng, Vô Song hít thở
không được mà kêu rên lên, nắm chặt áo sơ mi của anh, mà anh thì vẫn
tiếp tục cướp đoạt, tay vươn vào trong T shirt của cô, xoa trơn mềm sau
lưng cô. “Ưm ~” tay nắm chặt quần áo anh, nện mấy cái vào ngực anh, anh mới buộc phải nhả ra, ôm lấy cô đang tức giận thở hổn hển ~~~ “Anh, sao anh lại đến, không phải là ngày mai mới trở về sao?” Vừa thở dốc, Vô Song vừa hỏi. “Nhớ em mà, cho nên trở về trước một ngày.” Anh sẽ không nói cho cô biết, trong nhà có tiểu gián điệp. “Vậy sao anh biết em ở chỗ này, còn biết là cuộc họp gặp mặt bạn học?” Vô Song rất nghi ngờ. “Muốn điều tra em, còn không đơn giản?” Đông Bác Hải cũng che giấu rất cẩn thận! “Anh phái người theo dõi hành tung của em?” “Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà theo dõi, là bảo vệ.” “Còn không phải giống nhau sao, anh đang xâm phạm vào riêng tư của em.” “Anh đều thấy hết rồi, làm sao em còn có cái gì riêng tư?” Anh cố ý vặn vẹo lời nói của cô, cúi đầu bật cười. “Lưu manh.” Một bàn tay trắng hồng đánh vào ngực của
anh giống như gãi ngứa, lại bị bàn tay to của anh cầm lấy, anh ngậm một
ngón tay của cô vào trong miệng, “Hắn cũng là bạn học cũ của em?” “Không phải ——” “Anh thấy cũng không giống, hắn ít nhất cũng lớn hơn em mười tuổi.” “Người ta nào có già như anh nói vậy, anh ta chỉ lớn hơn em hai khoá thôi.” “Mới lớn hơn em có hai khoá mà đã già như vậy, a, anh còn tưởng rằng em có luyến phụ tình kết (cuồng yêu cha).” “Vậy ý của anh là bộ dáng anh cũng giống như cha em
hả?” Vô Song vốn là muốn nói một câu thay Kiều Lệ Vũ, lại không lường
được trong lời nói lại chứa nhiều mịt mờ. Đông Bác Hải ngẩn ra, chợt hai người sợ đều kịp phản ứng với lời này, Vô Song 囧 đỏ mặt, cô tuyệt đối không có ý thừa nhận mình
thích anh, nhưng lại vì một từ yêu nên cứ như vậy mà cho rằng xong rồi,
trong lòng hồi hộp, lấn người lên hôn cô lần nữa —— “Được rồi, anh không cần phải tiễn em, em tự mình gọi xe về.” Kiều Lệ Vũ đưa Tô Lộ ra ngoài cửa lớn Hoàng Thành
KTV, sau đó chuẩn bị đưa cô ấy trở về, thì lại bị Tô Lộ ngăn cản. Anh nhìn cô, cũng không cố chấp nữa, chỉ là nhàn nhạt nói câu, “Cám ơn”, cám ơn hôm nay cô đã phối hợp diễn và đùa giỡn với
anh. “Không cần cám ơn em, chỉ là em cũng muốn nôn ra một
ngụm của năm đó.” Tô Lộ cười cười, “Kiều Lệ Vũ , cho tới hôm nay em vẫn
không hiểu, rốt cuộc thì anh thích Chúc Vô Song ở điểm nào?” Kiều Lệ Vũ nhìn cô, không trả lời cô cái vấn đề này, bởi vì anh cũng không rõ mình thích Vô Song ở