Old school Swatch Watches
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323371

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

anh không phải là thứ không thể bỏ đi được.

Ánh trăng đêm nay dường như càng thêm lạnh lẽo đến thê lương.

Anh nhìn theo bóng hình cô, chôn chân tại chỗ hồi lâu, đến khi hình bóng cô khuất ra khỏi tầm mắt của anh.

Khi hai mươi tuổi, cô đã yêu anh, mối tình ấy chỉ có cô là người cho đi

Mối tình đầu của cô, nụ hôn đầu tiên của cô và cả đêm đầu tiên của cô

cũng dành cho anh, cô đã ở bên và cùng chúc mừng sinh nhật lần thứ hai

mươi ba của anh, rất lâu về sau anh mới biết rằng ngày hôm đó cũng là

sinh nhật của cô.

Từ nhỏ tới lớn, biết bao ánh mắt lạnh lẽo của người đời đã mài mòn trái

tim anh, làm nó trở nên lạnh lùng và kiên quyết; cô chính là tia sáng

mặt trời duy nhất trong cuộc đời anh, chỉ cần nhìn nụ cười của cô là anh đã thấy ấm lòng.

Nhưng chính tay anh đã cắt đứt sợi day tình cảm đó khiến cho thế giới

của anh hoàn toàn trở nên trầm lặng, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hành trình trong cuộc đời anh trở thành nỗi giày vò, mỗi bước tiến lên trước là con đường phía sau lại mất đi một bước và chẳng thể quay lại được.

Anh chưa từng cầu mong điều gì cao sang, mấy năm qua ở Mỹ, đã có những

nỗi nhớ anh khắc cốt ghi tâm, có thể đã vô số lần muốn quên đi, nhưng

cuối cùng mới biết rằng, cô chính là người đã mang niềm vui đến cho anh, đó chính là niềm vui lớn nhất và duy nhất trên thế gian này. Không phải là anh chưa từng phải chịu sự giày vò của nỗi nhớ nhung và hối hận,

nhưng đó chính là lỗi của anh và anh phải tự nhận lấy, anh không hề hối

tiếc mà chỉ hy vọng thời gian có thể xoa dịu cho chính mình và khi quay

về cô vẫn chưa quên anh.

Nhưng bây giờ, còn hơn cả sự lãng quên, nỗi hận trong lòng cô thực sự rất lớn.

Không biết trải qua bao lâu, đến tận khi Như Tiêu xuất hiện đằng sau

anh, cô cẩn thận nắm chặt tay anh mình, khóc và nói rằng: “Anh, tại sao

anh không giải thích với Khinh Văn, chị ấy vẫn còn dành cho anh rất

nhiều tình cảm, chị ấy vẫn còn yêu anh. Chị ấy đã yêu anh lâu như vậy,

ngay từ buổi tối mà chúng ta xem kịch khi chị ấy mới năm tuổi, chị đã

chăm chú nhìn anh suốt cả buổi tối. Anh, thứ tình cảm đó không phải nói

quên là có thể quên được!”.

Trong đầu anh, tiếng cười lảnh lót của cô ấy như từ cõi xa xăm nào đó vọng tới.

-“Như Sênh, anh phải nhớ rằng, em đã thích anh, thích anh đã thật nhiều nhiều năm!”.

-“Thật nhiều nhiều năm?”.

-“Đúng thế, để em đếm nào, một, hai, ba, bốn, năm…tổng cộng là mười bảy năm!”.

-“Chúng ta mới quen nhau có mấy năm mà!”.

Giây phút lời giải đáp được đưa ra, anh đột nhiên bừng tỉnh.

Từng con sóng quá khứ đang ào ạt xô đến, không ngừng khuấy động trong

đầu Như Sênh, cô gái nhỏ cứ bám riết lấy anh đi khắp thôn vào năm anh

sáu tuổi và hình bóng trong ký ức đã dần dần chập lại.

Anh luôn cho rằng, tình yêu của Khinh Văn dành cho anh chỉ mới bắt đầu

nảy nở sau lần gặp gỡ tình cờ ở đại học, nhưng không ngờ, tình cảm đó

nảy mầm từ rất lâu về trước, khi mà trong lòng anh chẳng hề mảy may có

chút hình ảnh nào của cô.

Rốt cuộc anh đã làm cô đau đớn đến mức nào?

Như Sênh dựa vào lan can, nỗi đau khổ ngập tràn trên gương mặt anh tuấn

Trải qua một đêm ngủ li bì, ngày hôm sau Khinh Văn

vẫn tỉnh dậy, mặc quần áo, đi tàu điện ngầm đi làm như bình thường. Giờ

Như Tiêu đã trở thành biên tập viên tập sự tại công ty, cũng chẳng biết

có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, tổng biên tập phân xuống ba biên tập viên tập sự, trong đó Như Tiêu là người cô phải hướng dẫn. Thực sự, Khinh Văn rất mến cô gái nhỏ Như Tiêu này, trong sự yêu mến đó có cả

thương yêu, nhưng điều khiến cô cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù vẫn

yêu mến nhưng không được thân mật như trước kia nữa, suy cho cùng thì cô ấy vẫn là người em gái bé bỏng của người đó, nếu như hai người họ vẫn

có thể thân mật như trước thì họa chăng đầu óc cô có vấn đề.

Thế nhưng Phạm Như Tiêu lại không cho là như vậy, cô luôn cho rằng nếu

như không phải vì mình và mẹ thì anh trai và Khinh Văn đã không phải

chia tay, cho nên khi ăn trưa cùng nhau, cô ấy thường kể cho Khinh Văn

nghe về quá khứ của Phạm Như Sênh.

Tống Khinh Văn cảm thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng biết không nên tìm

hiểu về quá khứ của anh, cô cũng đã từng nói với Như Tiêu, những điều đó đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ là mỗi lần nghe, trái tim lại

càng đau đớn hơn.

Có một lần, Như Tiêu nói đến mối quan hệ giữa Mạt Lạc và gia đình họ, cô nói: “Đối với gia đình họ Mạt, anh trai em có tội với họ. Thực ra,

trước đây chị Mạt Lạc có một cô em gái, tên là Mạt Phỉ. Đại khái là khi

anh em học trung học, anh và Mạt Phỉ học chung một lớp, chị ấy là một cô gái tốt, rất năng động và vô cùng thích anh Như Sênh, theo đuổi anh

giống hệt như chị khi xưa. Lúc đó anh đối xử với chị ấy rất lạnh lùng,

nhưng thực ra trong lòng anh cũng rất thích, vì thành tích cả năm cũng

chỉ có mình chị ấy có thể cạnh tranh được với anh. Nhưng chị ấy không

được may mắn như chị, tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của chị

ấy. Ngày hôm đó diễn ra trận thi đấu bóng rổ của toàn khối cấp ba, chị

ấy vội vội vàng vàng đến trước để cổ vũ cho anh Như Sênh…