Polaroid
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323075

Bình chọn: 8.5.00/10/307 lượt.

ậy? Xem ra Tiểu Nghệ thực sự chưa hiểu hết về

anh!”.

-“Anh và cô ấy càng ngày càng giống như hai anh em!”. Thang Bồng đột

nhiên bật cười nói, “Nếu như anh yêu quý một cô gái nào đấy, anh chắc

chắn đối xử tốt với cô ấy!”.

-“Thật ư? Ai làm bạn gái của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!”.

-“Ý này rất hay!”. Thang Bồng bật cười thành tiếng, “Liệu em có muốn thử một lần không?”, rồi anh lại chuyển đề tài ngay: “Nhưng, nếu như em

thực sự không có cách nào quên được người ấy thì không nên miễn cưỡng,

anh không sợ phải chờ đợi, nhưng anh không muốn em đày đọa chính bản

thân mình!”.

-“Em đâu có đày đọa bản thân, chỉ là vẫn còn một số thứ không thể từ bỏ

mà thôi!”, cô nói, cô vốn cho rằng mình rất giỏi trong việc giấu diếm

cảm xúc.

-“Thật sự chỉ có chút xíu thôi sao? Em định lừa mọi người hay lừa chính

mình?”. Thang Bồng thở than, “Biết vì sao anh thích em không?”.

Cô nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”.

-“Chính là vì vẻ mặt bàng hoàng và thất thần của em khiến người khác đau lòng!”.

-“…”. Cô không hiểu.

-“Lần đầu tiên anh trông thấy em là khi em vừa vào đại học, ngày hôm đó

hình như cha mẹ đã đưa em tới, em đứng ở trước cổng trường tạm biệt họ,

anh vẫn còn nhớ khi em dõi theo hình bóng họ, khuôn mặt giống hệt như

một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi. Lúc đó anh đã nghĩ, trên thế giới

này tại sao lại có một cô gái yếu mềm đến thế? Hình như ở đâu, lúc nào

cũng có thể đày đọa bản thân mình…Nhưng việc theo đuổi Phạm Như Sênh đã

khiến anh nhìn khác về em, sự kiên cường không chịu thua cuộc của em

khiến người ta phải yêu mến. Sau này, người em yêu cuối cùng đã bỏ lại

em để sang Mỹ…Không sai, biểu hiện của em lúc đó rất bình tĩnh, nhưng

cũng từ đó về sau nụ cười của em không còn nữa. Tuy anh rất thích em,

nhưng nếu anh không có cách nào để khiến em hạnh phúc thì anh cũng không ép em phải đi cùng một con đường với anh, anh sẽ tình nguyện ra đi!”.

Hôm nay, cô khóc thật dễ dàng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô gượng

cười nói: “Cuối cùng em cũng biết tại sao con gái đều rất thích nghe

những lời ngọt ngào, thật sự rất hay!”.

-“Đây không phải là những lời đường mật!”. Thang Bồng đột nhiên đánh xe

ép vào sát bên đường, trong buổi hoàng hôn của ngày xuân, anh kéo cô vào lòng và ôm thật chặt, “Hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ mãi mãi bảo vệ

em!”.

Khinh Văn cảm thấy được yêu thương, ấm áp quá, sự ấm áp khiến cho một

góc nào đó trong tận sâu thẳm trái tim băng giá của cô đang bắt đầu tan

ra.

Đây là một bữa tiệc vô cùng xa hoa và hào nhoáng, những người đến đây

đều là những nhân vật có máu mặt ở các công ty nối tiếng, hầu hết bọn họ đều thông qua những bữa tiệc buffet và những cuộc tụ họp như thế này để tranh thủ giao lưu tình cảm, bàn việc kinh doanh và mở rộng quan hệ của mình. Đương nhiên, nếu có thể lọt vào mắt xanh của nhau thì đây cũng là cơ hội để các đôi xem mặt nhau.

Khinh Văn rất ít khi đến những bữa tiệc như thế này cho nên không tránh

khỏi có chút căng thẳng, cô cứ tưởng đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ như bao bữa tiệc khác.

-“Thoải mái chút đi, biểu hiện của em như vậy sẽ khiến người ta tưởng

rằng anh đã bắt cóc em đến đây!”. Tiếng cười của Thang Bồng vang lên bên tai, “Nhưng anh cũng hơi hối hận vì đã đưa em tới đây, nhất định em sẽ

thu hút người khác!”.

-“Thật không?”. Khinh Văn bối rối kéo cổ áo lên, khi mặc thử cô đã không phát hiện ra phần ngực của chiêc váy khoét hơi sâu.

-“Đương nhiên là vậy rồi!”, anh lấy hai ly rượu vang từ chiếc khay trên

tay người phục vụ rồi đưa một ly cho cô, “Hôm nay em rất đẹp!”.

-“Cảm ơn!”. Khinh Văn giả bộ uống rượu để che giấu sự bối rối của mình,

rồi đưa tầm mắt bao quát khắp nơi, bất chợt gặp ngay đôi mắt cô vẫn gặp

trong giấc mơ – Phạm Như Sênh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc

đồ Tây, với vẻ ngoài vô cùng tuấn tú và nổi bật, nhất cử nhất động của

anh không chỉ thu hút sụ chú ý của các nhân vật cao cấp mà còn là tâm

điểm của cả “bầy” mỹ nữ, chỉ có điều bên anh sớm đã có một người đẹp,

trông từ xa đúng là trai tài, gái sắc, một đôi trời sinh. Khinh Văn nắm

chặt chiếc ly thủy tinh đến nỗi các đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch, chỉ muốn quay đi nhưng đôi chân của cô như bị hút sâu vào cặp mắt thăm thẳm như giếng nước đó, không thể tự mình thoát ra được.

Phạm Như Sênh tất nhiên cũng nhìn thấy cô, mái tóc dài của cô được bới

cao để lộ chiếc cổ trắng muốt, vẻ mặt thanh nhàn trang nhã, dưới ánh

sáng đèn màu, trông thật thuần khiết.

Trong lòng anh như có tiếng thở than, khi xưa tất cả sự hoàn mỹ của cô

đều chỉ thuộc về một mình anh, nhưng nay, cô ấy lại hoàn hảo đứng cạnh

một người con trai khác. Bàn tay trái của anh đang dần dần xiết chặt

lại, cho dù có như vậy thì anh lấy tư cách gì để yêu cầu cô? Ngay từ

đầu, chính anh là người nói không cần cô phải chờ đợi, nhưng sau năm năm khi nhìn thấy bên cạnh cô có người đàn ông khác thì lòng anh lại không

nén được nỗi đau đớn, đau đến mức không cách nào thở được.

Phạm Như Sênh, đó chính là điều mi xứng đáng nhận được!

Cho dù chỉ là một ánh mắt nhưng cũng khiến cho hơi thở của cô trở n