
ấy đã ngầm tỏ ý rõ ràng như vậy, tại sao hắn vẫn
chưa cho người cầu hôn?
Mạc Song Kỳ tỉnh ngộ quá muộn, đến tận lúc này, mới phát hiện Liễu Vĩnh và
Chu Mẫn Mẫn dường như đang liếc mắt đưa tình. Cô ấy nắm chặt bàn tay,
chậm rãi giơ lên, lại chậm rãi hạ xuống.
Bên kia, có mấy vị tiểu thư đang ngắm cá chép, đứng rải rác mỗi người một góc. Kiều Giai Như và Ngô Ngọc Y đứng cạnh nhau ngắm
cá chép bơi tung tăng dưới ao, loáng thoáng nhìn thấy Liễu Vĩnh và Tô
Trọng Tinh đi về phía vườn hoa, đang nói chuyện với nhóm Chu Mẫn Mẫn!
“Biểu tỷ, thật không thể ngờ, Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia, so với lời
đồn còn tuấn mỹ hơn.” Ngô Ngọc Y kề tai Kiều Giai Như nói thầm, “Cha em
đã đồng ý gả em cho Hứa đại nhân, Hứa đại nhân kia, nếu có được ba phần
tài hoa của Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia, đừng nói là làm vợ kế, dù chỉ làm tiểu thiếp, em cũng cam tâm tình nguyện.”
“Cô đừng vọng tưởng nữa, ngoan ngoãn chờ ngày về làm dâu nhà họ Hứa đi!”
Đối với hành vi của Ngô Ngọc Y tối nay, Kiều Giai Như đã có chút khó
chịu, quay đầu nói: “Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia thân thế tài mạo
như thế, dù cô chỉ muốn làm thiếp, cũng không xứng đáng.”
“Biểu tỷ, sao chị lại xem thường em vậy?”
Nhà họ Ngô thấy Ngô Ngọc Y có mấy phần nhan sắc, đương nhiên muốn mượn Ngô
Ngọc Y để leo cao, nhưng trong kinh thành, nhà họ Ngô chỉ là một gia
đình tầm thường, làm sao bấu víu được vào danh gia vọng tộc? Khó khăn
lắm cha Ngô Ngọc Y mới nghe ngóng được chuyện nguyên phối của một đại
nhân họ Hứa đã bốn mươi tuổi đã mất, muốn tìm một cô gái nhà lành làm vợ kế, vì thế mà móc nối quan hệ.
Vấn đề ở chỗ sau khi Ngô Ngọc Y gặp mặt Hứa đại nhân kia, ghê tởm đến mức
không nuốt nổi cơm suốt mấy ngày, tưởng tượng đến chuyện phải làm vợ kế
của một ông già mặt rỗ, cô ta liền nổi da gà toàn thân. Lần này năn nỉ
Kiều Giai Như dẫn cô ta đến Vĩnh Bình Hầu phủ, cô ta đã vạch ra rất
nhiều âm mưu.
Kiều Giai Như thấy Ngô Ngọc Y nói chuyện, nằm bò ra lan can, nhoài người xem cá chép, nhân tiện nhắc nhở mấy câu, “Ngọc Y, lan can này thấp, cô cẩn
thận không té đấy.”
“Vâng!” Ngô Ngọc Y đứng thẳng lên nhìn xung quanh một chút, cười nói: “Chu tiểu thư không thích có nhiều người đi theo, đuổi đi hết rồi ạ?”
“Cũng không đi xa đâu, đều ở bên kia thôi!” Kiều Giai Như vừa nói, vừa lắng
nghe động tĩnh ở trong vườn hoa, có điều vườn hoa cách cũng khá xa, làm
sao nghe được gì?
“Nói như vậy, nếu em rơi xuống nước, khi bọn họ đến đây, em đã chìm xuống
đáy?” Ngô Ngọc Y ngẩng đầu nhìn phía vườn hoa, khóe miệng mỉm cười.
“Trước đây cô sống dưới quê với mẹ cô, không phải đã lén học bơi rồi sao? Cần
gì ai cứu?” Kiều Giai Như không thèm đếm xỉa, chỉ suy nghĩ mượn cớ gì
mới có thể chạy đến vườn hoa, chờ cơ hội trò chuyện riêng với Liễu Vĩnh.
“Nghe nói Liễu trạng nguyên và Tô thiếu gia đều bơi rất giỏi?” Đôi mắt Ngô
Ngọc Y như rực lửa, cô ta hạ quyết tâm. Không chờ Kiều Giai Như trả lời, cô ta nói: “Biểu tỷ chỉ cần coi như em không biết bơi, thế là giúp em
hoàn thành tâm nguyện rồi.”
“Cái gì?” Kiều Giai Như có chút không hiểu, vừa quay đầu lại, đã thấy Ngô
Ngọc Y vốn nằm bò trên lan can ngã nhào về phía trước, rơi thẳng xuống
ao cá chép.
“Ngọc Y!” Kiều Giai Như kinh hô một tiếng, như sét đánh giữa trời quang, tuy
đã hiểu nhưng chỉ còn cách hô lớn: “Biểu muội của ta rơi xuống nước, cứu mạng!”
“Không hay rồi, có người rơi xuống nước.” Nhóm tiểu thư đang xem cá chép bỗng
nhiên hét rầm lên, có người thậm chí còn khóc la: “Cứu mạng!”
Vì các tiểu thư vào vườn ngắm hoa, người hầu không được chạy loạn, chỉ có
mấy tiểu nha đầu đứng xa xa nghe thấy thế, nhất thời tái mặt bối rối.
Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh nghe thấy tiếng kêu cứu, đương nhiên chạy về phía đấy, trước khi đi không quên lệnh cho tiểu nha đầu đi tìm người cứu cô
tiểu thư rơi xuống nước.
Liễu Vĩnh chạy được mấy bước, vấp phải dây leo dưới đất, loạng choạng một
chút. Hắn bị vướng lại, thành ra Tô Trọng Tinh nhanh chóng vọt lên.
Mạc Song Kỳ kinh hãi tóm tay Lâm Mị, kêu thất thanh: “Có người rơi xuống nước, thật đáng sợ!”
Có tiểu thư rơi xuống nước, không nhanh tay sẽ tai nạn chết người, việc
khẩn cấp trước mắt là phải cứu người lên đã. Nhưng một nữ tử bị rơi
xuống nước, toàn thân ** bị nam tử cứu lên, sau này biết làm thế nào?
Lâm Mị nhíu mày, vội vàng chạy theo Tô Trọng Tinh và Liễu Vĩnh, chạy
được mấy bước, cột sống dĩ nhiên cứng cáp hẳn.
Không phải là La Minh Tú không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là không kịp ngăn cản
Tô Trọng Tinh chạy đi cứu người, cô ta chạy song song với Lâm Mị, vừa
nói vừa thở dài: “Liễu trạng nguyên vẫn chưa đính hôn, đáng lẽ nên để
hắn chạy đi cứu người, Trọng Tinh lại chạy nhanh như vậy. Chán sống rồi
chắc!”
“Nếu ta biết bơi thì tốt rồi!” Lâm Mị trả lời một câu, đưa mắt nhìn La Minh Tú.
Lâm Mị có ý tứ gì đây? La Minh Tú giật mình, rảo bước nhanh hơn, xem chừng
sắp vượt qua Tô Trọng Tinh. Không ngờ cô ta chạy nhanh, có người khác
còn nhanh hơn cô ta, vèo một cái đã lướt qua cô ta, đi về phía trước. Cô ta tập trung nhìn kỹ, là Lâm Mị, bèn gọi giật Tô Tr