80s toys - Atari. I still have
Cuộc Chiến Hôn Nhân

Cuộc Chiến Hôn Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 8.00/10/446 lượt.

ng môi

cười cười, chỉ có điều không cười ra tiếng.

Tô phu nhân cũng cười, “Được rồi, chắc là đùa thôi, không chết người đâu!”

“Cũng đúng!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vui vẻ trở lại, căn dặn tiểu nha đầu:

“Nhanh cho người đi thỉnh Vương đại phu vào phủ. Rơi xuống nước cũng

nhiều nguy cơ lắm, không chừng bị cảm lạnh mất.”

Lại nói chuyện Lâm Mị chĩa cây gậy trúc xuống ao, nàng vừa kêu to vừa quơ

cây gậy trúc, kêu xong nàng chợt ngẩn ra: Ơ, hình như cây gậy trúc chạm

đáy ao. Tức là cái ao nuôi cá chép này không hề sâu.

“Này, này, ao này chưa sâu đến eo đâu, cô không cần giãy dụa, tóm lấy cây gậy trúc rồi đứng thẳng lên, bám vào thành ao là leo lên được.”

Khi Ngô Ngọc Y rơi xuống nước đã cảm thấy có chỗ không đúng, cô ta đã cảm

giác được nước ao này không được sâu cho lắm! Đến khi giãy dụa một hồi

vẫn không thấy ai nhảy xuống cứu, càng cảm thấy không ổn một cách nghiêm trọng.

Từ khi cô ta rơi xuống nước, nghe thấy rất nhiều tiếng la hét, nhưng tuyệt không nghe thấy tiếng của Liễu Vĩnh và Tô Trọng Tinh, biết chuyện đã

thay đổi, không khỏi vừa tức vừa nôn nóng. Nếu không tóm lấy cây gậy

trúc, vạn nhất Hầu phủ cho người hầu xuống cứu mình, không lẽ lại thành

thê thiếp của kẻ hầu người hạ? Nếu kiên trì thêm một chút, liệu có thể

chờ được Tô Trọng Tinh hoặc Liễu Vĩnh đến cứu không, hay là vẫn nên bám

cây gậy trúc để lên?

Cuối cùng thì một trong số những chủ nhân là Chu Mẫn Mẫn cũng hổn hển chạy

đến, khi nhìn xuống ao, nhận ra người rơi xuống nước là Ngọc Y, liền hô: “Ngọc Y, nước ao rất cạn, dưới đáy rải một tầng đá cuội, không có bùn

nhão, cô đừng hoảng, nhanh tóm lấy cây gậy trúc rồi đứng thẳng lên là

lên bờ được”

Lâm Mị thấy Ngô Ngọc Y vẫn giãy dụa, hình như không nghe thấy những lời mọi người nói, không làm sao được, đành phải cởi giày, vịn lan can, đi

xuống bậc thang dẫn xuống lòng ao, nàng cầm cây gậy trúc chống xuống

lòng ao thăm dò và để làm điểm tựa, nàng dò dẫm đi tới gần Ngô Ngọc Y,

giơ tay phải tóm tóc Ngô Ngọc Y lôi lên. Mượn lực đẩy của nước, nàng lôi Ngô Ngọc Y đến bên bờ. Giơ cây gậy trúc lên cho các tiểu thư cùng kéo

lên.

Kiều Giai Như cũng kéo cây gậy trúc, trong lòng oán hận: Được đấy, Ngô Ngọc

Y, cô đúng là khéo quá hóa vụng. Thật mất mặt! Trong thọ yến của Vĩnh

Bình Hầu phu nhân mà rơi xuống nước, trò này mà cô cũng nghĩ ra được!

Phiền lây sang ta mất thôi!

Khi người hầu của Hầu phủ chạy đến, các vị tiểu thư đã kéo được Ngô Ngọc Y

lên bờ, cô ta đang vịn vào lan can nôn nước trong bụng, còn có tiểu nha

đầu cầm xiêm y đến khoác cho cô ta, Dìu cô ta vào một căn phòng gần đó

thay quần áo.

Lâm Mị cũng xuống ao, đương nhiên là ướt từ eo trở xuống, rõ ràng là cũng

phải đi thay quần áo, nàng tự nhủ thầm: Xem đi, thời khắc mấu chốt thì

đàn ông chẳng có ai đáng tin cậy? Các tiểu thư ơi, ngàn vạn lần đừng dễ

dàng nhảy cầu ah!

Chu Mẫn Mẫn đã sai người mang xiêm y khác vào. Lâm Mị thay xong, cài thắt

lưng, quay lại tháo ngọc bội và túi hương trên bộ xiêm y bị ướt ra, thấy túi hương bị ướt, nàng đặt xuống, chỉnh áo xống cho đàng hoàng thẳng

thớm trước.

Ngô Ngọc Y thay đổi xiêm y xong đi qua bình phong cám ơn Lâm Mị. Hai người

đang nói chuyện, đã có một tiểu nha đầu tiến vào thu dọn chỗ quần áo ướt của cả hai.

Lâm Mị quay lại lấy túi hương, theo thói quen đưa túi hương lên mũi ngửi,

lại thấy có một mùi rất kỳ quái bay ra, cột sống như chảy ra, hai chân

mềm nhũn, vội vàng đưa túi hương ra xa, lấy tay mở túi hương ra lục lọi. Nàng nhớ là nàng nhét lá bạc hà vào túi hương, đáng lẽ phải có mùi bạc

hà. Sao lúc này lại bay ra một mùi khác?

“Ngô tiểu thư, cô có cầm nhầm túi hương không?” Lâm Mị nhớ Ngô Ngọc Y cũng

đeo túi hương, mà kiểu dáng túi hương của cô ta khá giống kiểu dáng túi

hương của nàng, lúc nàng xuống nước rồi bị lẫn lộn không biết chừng.

Ngô Ngọc Y đang tinh thần không yên, không nhìn liền đưa luôn túi hương cho Lâm Mị, đổi lấy túi hương Lâm Mị đang cầm, sau đó quay sang nói chuyện

với tiểu nha đầu.

Lúc này, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cùng Tô phu nhân đã tới phòng thay quần áo, nghe nha đầu bẩm báo xong, cười nói: “Nói như vậy, tức là khi Ngô tiểu

thư rơi xuống nước, là do tiểu Mị không biết bơi cùng các vị tiểu thư

hợp lực cứu lên?”

“Lúc đấy Trọng Tinh và Liễu Trạng nguyên cũng ở gần đấy, chẳng lẽ lại chạy

không nhanh bằng tiểu Mị?” Tô phu nhân lặng lẽ kéo tay Mạc Song Kỳ hỏi

nhỏ, có chút giận dữ, cái cô Ngô tiểu thư này không biết ở đâu chui ra,

thủ đoạn kém cỏi đấy mà cũng dùng được? May là Trọng Tinh không chạy đến cứu người, nếu không, không cưới Ngô tiểu thư về cũng khó.

“Liễu Trạng nguyên bị trật chân?” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vừa được kể tình

hình lúc đó xong, không khỏi nhắm mắt, mấy năm nay Liễu Trạng nguyên

“không phiến lá dính thân”, cũng thật cao thủ.

(Bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ có câu “Vạn hoa tùng trung quá,

phiến diệp bất triêm thân” (đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính

thân), ở đây tả người lăng nhăng yêu đương khắp chốn mà không bị chịu

trách nhiệm với ai)

Ở phòng ngoài, Chu Mẫn Mẫn đã dẫn Vương đại phu vào, m