
c một lời thỏa đáng, không được làm chính thê thì ít nhất cũng được làm bình thê. Sau này sinh được con trai, thì đứa con kia vẫn là con trai dòng trưởng. Hôm nay cô ta nhào vào lòng Tô Trọng Tinh, tự bôi tro trát trấu trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu muốn
về làm dâu nhà họ Tô, bình thê cũng đừng mơ. Nhưng nếu cô ta không chịu
làm quý thiếp cho Tô Trọng Tinh, bằng vào hành vi ngày hôm nay, không
thể mơ tưởng chuyện làm chính thê của người tử tế khác.
“Viên thuốc này không phải của cháu.” Ngô Ngọc Y ngồi dậy, quay đầu tìm bóng
dáng Lâm Mị, chỉ vào Lâm Mị run run nói: “Lâm tiểu thư, vì cớ gì cô phải hại ta?”
Bảo sao khi ta rơi xuống nước, không thấy cả Tô Trọng Tinh lẫn Liễu Vĩnh
xuất hiện, chỉ có một Lâm Mị xuống nước kéo ta lên, thì ra là cô ta đoán được ý đồ của ta. Cũng vì thế, mà cô ta không ngại đổi túi hương của
ta, đặt Tử Mạn Hoàn bên người ta. Khiến ta mất thần trí, chạy đi tìm
Liễu Vĩnh, tự làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng cô ta không thể ngờ đến
chuyện, Liễu Vĩnh nhanh nhẹn né được, người ta nhào vào, chính là Tô
Trọng Tinh. Lâm Mị ngươi được lắm, hại ta như vậy, nếu ta về làm dâu nhà họ Tô, quyết không để yên.
“Ngô tiểu thư nói gì vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng, ngươi cố ý đổi túi hương hại ta?”
Lâm Mị vốn thông minh, Ngô Ngọc Y chất vấn, nàng liền cởi túi hương ra
nhìn, đúng là không phải túi hương của nàng, lại nhìn túi hương trong
tay Ngô Ngọc Y, lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Túi hương của nàng đã bị đổi từ trước đó, mục đích của kẻ đổi túi hương của nàng, đương nhiên là
muốn nàng tự bôi tro trát trấu, phá đám hôn sự của nàng và Tô Trọng
Tinh.
Ngô Ngọc Y không tin lời giải thích của Lâm Mị, khăng khăng nhận định là
Lâm Mị hại cô ta, khóc lóc ầm ĩ: “Ta không còn mặt mũi nào để sống trên
đời này nữa.” Vừa nói vừa đứng lên lao về phía tường.
Đương nhiên là mọi người ngăn lại. Tô phu nhân thấy chẳng còn cách nào khác,
đành phải nói: “Chuyện nếu đã như vậy, đương nhiên Trọng Tinh sẽ chịu
trách nhiệm thỏa đáng với cô. Tối nay là thọ yến của phu nhân Vĩnh Bình
Hầu, cô cứ đòi sống đòi chết, định làm khó mọi người sao?”
“Nhà họ Ngô cháu tuy không phải thế gia vọng tộc gì, nhưng cha cháu sẽ không đồng ý để cháu làm thiếp.” Tối nay là thọ yến phu nhân Vĩnh Bình Hầu,
các người sợ chuyện này vỡ lở ra, tự nhiên là phải nhân nhượng, ta mất
hết mặt mũi cũng được, vẫn phải mượn gió bẻ măng. Ngô Ngọc Y biết Lâm Mị đường xa lên kinh, không có họ hàng làm chỗ dựa, chỉ sợ đến cả hồi môn
cũng không có. Lòng thầm nghĩ: Ngay cả Lâm Mị kia cũng có thể làm chính
thê của Tô Trọng Tinh. Vậy ta làm bình thê thì quá đáng chỗ nào?
Lâm Mị nhìn Ngô Ngọc Y với vẻ chế giễu, lòng thầm thán phục: Oa, tự cô phát điên nhào lên người Tô Trọng Tinh, giờ lại kể lể ra điều Tô Trọng Tinh
sàm sỡ bắt nạt cô. Còn đòi được bồi thường thỏa đáng? Người như cô mà về làm dâu nhà họ Tô, tương lai náo nhiệt phải biết.
Tô phu nhân thấy Ngô Ngọc Y nói thế, suýt thì phì cười. Không muốn làm
thiếp, chẳng lẽ còn muốn làm vợ cả? Nếu nhân duyên tốt trong kinh thành
đều thế này, vậy còn cần lệnh của cha mẹ, lời của mối mai để làm cái gì?
“Ngô tiểu thư, chuyện hôm nay, ai nấy đều thấy, phạm sai lầm không phải Tô
Trọng Tinh. Huống hồ, nam nhân nếu có phong lưu, truyền ra ngoài cũng là nhã sự. Nữ nhân thì khác, đi sai bước nhầm, khó lòng mà cứu vãn. Ngô
tiểu thư nghĩ lại đi.”
Ngô Ngọc Y nước mắt tuôn rơi, “Phu nhân, nếu không phải Lâm tiểu thư đổi
túi thơm của cháu, cháu sao có thể thành tự bôi tro trát trấu vào mặt
mình.” Cô ta nói đến đấy lại làm ra vẻ muốn lao đầu vào tường. Mọi người đành phải ngăn lại.
La Minh Tú đứng ở góc nghe thấy thế, thừa dịp không có ai để ý, lặng lẽ đi ra khỏi phòng, tức giận nghiến răng. Cô ta đổi túi thơm của Lâm Mị, lại dùng bạc mua chuộc một nha đầu của Hầu phủ theo dõi Lâm Mị, nhân lúc
Lâm Mị mất thần trí, để Lâm Mị nhào lên người Liễu Vĩnh. Liễu Vĩnh là
Trạng nguyên, dù cô ta có bầy mưu tính kế, Lâm Mị gả cho hắn cũng không
tính là thiệt thòi. Không thể ngờ, khi cô ta và nha đầu căng mắt theo
dõi Lâm Mị cũng là lúc Ngô Ngọc Y mất thần trí. Mỉa mai thay, khéo quá
hóa vụng, không gạt bỏ được Lâm Mị thì chớ, lại nhiều thêm một Ngô Ngọc
Y.
La Minh Tú cắn muốn nát khăn tay, trái tim nhỏ máu.
Từ khi nghe được chuyện phu nhân Vĩnh Bình Hầu và mẫu thân Lâm Mị là bạn
cũ, cô ta biết, chuyến này Tô phu nhân đưa Lâm Mị tới Vĩnh Bình Hầu phủ
tất là muốn để phu nhân Vĩnh Bình Hầu nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ gì đó,
tương lai có thể nhờ vào thể diện của Vĩnh Bình Hầu phủ mà về làm dâu
nhà họ Tô trong danh giá, nhà họ Tô cũng vẹn tròn danh tiếng. Nhìn thái
độ phu nhân Vĩnh Bình Hầu dành cho Lâm Mị hôm nay, tất là chuyện sẽ
thành. Trở về Tô phủ rồi, Tô phu nhân nhất định sẽ chính thức bắt đầu
chuẩn bị hôn sự. Đến lúc đó, Lâm Mị chờ ngày lên kiệu hoa, sẽ không tham gia yến tiệc nữa, cũng không có cơ hội gặp gỡ đàn ông khác. Một cơ hội
tốt như ngày hôm nay, sẽ không bao giờ tới lần nữa.
Trước khi Lâm Mị xuất hiện, cả kinh thành, có ai không nhận định cô ta và Tô
Trọng Tinh là một đôi? Dù bây