
ời Vương đại phu bắt mạch cho Ngô Ngọc Y và Lâm Mị.
Vương đại phu chẩn mạch cho Ngô Ngọc Y xong, chỉ kê hai thang trị cảm. Đến lượt Lâm Mị, nàng tìm mọi cách thoái thác.
Chu Mẫn Mẫn khuyên nhủ: “Tuy đang tiết xuân, nhưng nước ao vẫn rất lạnh. Cô vừa xuống nước, chỉ sợ hàn khí đã nhiễm vào người, để Vương đại phu bắt mạch một lần cho yên tâm đã. Y thuật của Vương đại phu là số một số hai toàn kinh thành. Người bình thường muốn thỉnh ông ấy cũng không thỉnh
được đâu! Ông ấy thường đến để chẩn mạch cho mẹ ta, rất đáng tin. Nếu cô không có việc gì, để ông ấy chẩn mạch một lần cũng đâu mất miếng thịt
nào.”
Y thuật số một số hai? Lâm Mị hỏi lại mới biết Vương đại phu đã ngoài sáu mươi, thế mới dám thở phào, đồng ý mời Vương đại phu vào chẩn mạch. Đợi Vương đại phu vào, nàng vội quay đầu nói với Chu Mẫn Mẫn: “Khi ta xem
mạch thường chỉ có một mình, giờ có nhiều người thế này…”
“Được rồi, ta dẫn mọi người ra ngoài hết!” Chu Mẫn Mẫn mời Vương đại phu vào
chẩn mạch cho Lâm Mị, lo ngày mai Lâm Mị sinh bệnh, chỉ sợ sẽ giận mà
không quay lại Hầu phủ nữa. Bởi vậy thấy Lâm Mị nói thế liền dẫn mọi
người lui ra hết.
Mọi người vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Vương đại phu. Không biết là do
Vương đại phu đã có tuổi, hay do nguyên nhân nào khác, Lâm Mị đối diện
với ông ấy không có cảm giác xương cốt mềm nhũn như khi Tô Trọng Tinh
đến gần, lòng thầm thấy may mắn. Nhất thời nhớ lại khi nàng còn bé, khi
đến chỗ đại phu cũng không có cảm giác kỳ quái gì. Nếu nàng nhớ không
nhầm, bệnh mềm xương bắt đầu từ khi nàng mười hai tuổi, sau khi có
nguyệt sự thì dần trở nên nghiêm trọng. Cho đến khi Tô Trọng Tinh đến
gần thì nàng mới đến mức mềm như bún. Tình trạng, nguyên nhân đều vô
cùng kỳ lạ.
Vương đại phu chẩn mạch cho Lâm Mị xong, vuốt râu nói “không có gì đáng ngại”, chỉ cần uống hai thang thuốc chống cảm là khỏe!
Lương y như từ mẫu, thấy Vương đại phu mặt mày hiền hậu, là người đáng tin.
Lâm Mị khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, đem hết bệnh mềm xương kể ra, cầu
Vương đại phu chữa trị cho nàng.
Vương đại phu ngạc nhiên, hỏi kỹ Lâm Mị quá trình phát bệnh, nhất thời cười ha ha, “Tiểu cô nương, chứng đó không phải bệnh.”
“Nhưng cháu thế này…” Lâm Mị vừa nghe không phải bệnh, khối đá trong lòng như
được nhấc ra, nhưng lại bắt đầu sầu lo. “Mỗi khi đàn ông trẻ tuổi đến
gần, toàn thân cháu mềm như bún, lúc nào cũng vậy…”
“Cháu nhanh thành thân đi, ngửi quen khí tức của phu quân, dần dần sẽ không
còn bị nhũn người nữa.” Vương đại phu cất đồ đạc vào hòm thuốc, cười
nói: “Tiểu cô nương đừng lo lắng, không biết chừng vì chứng bệnh này,
phu quân cháu lại chỉ biết một mình cháu, nhìn cô gái khác lại thấy
không vừa mắt.” Ông ấy nói xong, thấy Lâm Mị muốn nói lại thôi, nói
tiếp: “Tiểu cô nương, chưa thành thân không được nói cho người khác biết cháu mắc chứng mềm xương, tránh để người khác hãm hại.”
Mắc chứng bệnh đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể nói cho người
khác biết! Lâm Mị cúi đầu, suy nghĩ lời của Vương đại phu: Đúng vậy,
phải nhanh thành thân, sau đó dần dần sẽ không còn bị nhũn người nữa?
Mọi chuyện diễn biến ngoài dự tính, Ngô Ngọc Y xấu hổ không chịu nổi, lặng
lẽ kéo tay Kiều Giai Như nói: “Biểu tỷ, em muốn về trước! Nếu có người
hỏi, chị nói hộ em một câu nhé.”
“Phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫn ở ngoài sảnh chính đấy, nếu cô muốn về cũng nên
ra chào bà ấy một câu trước mới phải phép.” Kiều Giai Như nghĩ, tốt xấu
gì Ngô Ngọc Y cũng là đi cùng cô ấy tới đây, lại là biểu muội của cô ấy, nay bị rơi xuống nước, tuy không có gì đáng ngại, nhưng nếu Ngô Ngọc Y
về, về tình về lý, cô ấy thân làm biểu tỷ, cũng nên đưa Ngô Ngọc Y về.
Nhưng tiệc này nhiều giai nhân tài tử như thế, sao đành lòng về sớm?
Ngô Ngọc Y thấy Kiều Giai Như nói thế, lòng liền hiểu ngay. Nếu cô ta đi
chào phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tất là bà ấy sẽ phái người hộ tống cô ta về nhà. Có người của Hầu phủ hộ tống cô ta rồi, đương nhiên là Kiều Giai
Như có thể ở lại, không cần về sớm. Vì thế cô ta nói: “Biểu tỷ yên tâm,
đương nhiên em phải chào phu nhân Vĩnh Bình Hầu một tiếng.”
Hai chị em đang nói chuyện, có một đại nha đầu vén rèm đi vào, tay bê một
chén canh nóng bốc khói, cười nói: “Ngô tiểu thư, đây là canh gừng mới
nấu, Vương đại phu dặn, phải uống ngay cho ra mồ hôi, chống hàn khí tích tụ.”
“Làm phiền tỷ tỷ!” Ngô Ngọc Y thấy đại nha đầu có dáng vẻ thành thạo, dường
như là người hầu hạ thân cận của phu nhân Vĩnh Bình Hầu, nào dám lạnh
nhạt? Liền bước về phía trước đón bát canh, nhấp một ngụm, nhưng vì canh nóng, đành thổi cho bớt nóng rồi uống từ từ.
Đợi nha đầu lui xuống, Kiều Giai Như giúp Ngô Ngọc Y kiểm tra đồ đạc một
lần nữa, thấy không thiếu thứ gì, mới yên tâm. Vì nhìn thấy túi hương bị ướt, Kiều Giai Như đưa tay sờ thử rồi nói: “Có cho hương hoàn vào trong không, chỉ sợ tan mất rồi.”
“A, thiếu chút nữa thì quên, trong túi có hai viên hương hoàn hiếm có, nếu
tan thì tiếc lắm.” Ngô Ngọc Y vội cởi túi hương, thò tay vào trong túi
tìm tòi, lấy ra một viên hương hoàn màu tím. Cô ta kề viên hương hoàn
lên mũi ngửi, th