
ơng bạc hà từ tay áo bay ra, có thêm
một hương thơm tinh tế kèm theo. Liễu Vĩnh gạt sự ảo não sang một bên,
tâm trí hiện ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Liễu Trạng nguyên thỉnh dừng bước!” Sau lưng, một giọng nữ yêu kiều truyền
tới, Liễu Vĩnh xoay đầu, thấy Lâm Mị đang chầm chậm bước tới, dù sắc
trời đen kịt, nhưng dáng người yểu điệu của nàng vẫn hiện lên lờ mờ,
vòng eo thon nhỏ so với cành liễu còn mềm mại hơn.
Khi còn cách một khoảng, Lâm Mị liền dừng lại, đôi mắt trong veo ướt át
nhìn Liễu Vĩnh, nói khẽ: “Mẫn Mẫn nói, lòng chị ấy đã có chủ, nhờ em
nhắn với Liễu Trạng nguyên điều đó.”
Liễu Vĩnh gật đầu, “Tôi biết rồi!”
Nghe tin đấy mà có thể bình tĩnh như vậy? Lâm Mị hơi kinh ngạc, liếm liếm
môi, dịch sang mấy bước, tựa vào một cây liễu, xoay bàn tay bấu chặt lấy thân cây, cố gắng ổn định thân thể, rồi mới nói: “Em bị rơi một túi
thơm, bên trong nhét lá bạc hà. Khi đến những chỗ đông người, em dễ bị
chóng mặt, phải ngửi mùi bạc hà mới đỡ….”
“Phủ này tôi đã tới mấy lần, vẫn nhớ cách đây không xa có trồng bạc hà, Lâm
tiểu thư có thể theo tôi đến đấy ngắt mấy lá.” Liễu Vĩnh nói, xoay người bước đi.
Trả ta túi thơm, trả ta túi thơm! Lòng Lâm Mị thầm hò hét, nhưng môi lại
mím chặt. Biết rõ Liễu Vĩnh giấu túi thơm của nàng, nhưng lại không có
bằng chứng, lại không thể nói ra, không làm sao được đành phải đuổi theo Liễu Vĩnh, hữu khí vô lực nói: “Không biết ai nhặt được túi thơm của
em. Nếu vì một cái túi thơm mà để xảy ra chuyện gì thì thật là tai bay
vạ gió.” Không trả ta túi thơm thì cứ chờ để lấy Tả Phì Phì đi! Lòng Lâm Mị hung hăng oán hờn, gió thổi đến mang theo khí tức Liễu Vĩnh, trong
lúc nhất thời hai chân nàng mềm nhũn, rốt cuộc không bước đi nổi.
“Lâm tiểu thư chóng mặt lắm sao?” Liễu Vĩnh vừa quay đầu lại, đã thấy Lâm Mị có dáng vẻ choáng váng, không khỏi nhíu mày quay lại, muốn xem xét một
phen.
“Đừng tới đây!” Lâm Mị nóng nảy, nhưng giọng nói thật là yêu kiều ngọt ngào, nỉ non như mời mọc.
Liễu Vĩnh dừng bước, vô cùng phẫn nộ. Lần trước là La Minh Tú hạ mị dược hãm hại Lâm Mị và hắn. Lần này, là ai hạ dược Lâm Mị đây?
Lâm Mị đã giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, chưa hứa hôn với ai, bản thân hắn cũng chưa đính hôn, nếu bị người nào bắt gặp, cùng lắm thì sáng mai đến Hầu phủ cầu hôn là được. Liễu Vĩnh mím chặt môi, tiến lên một bước
nhìn kỹ Lâm Mị, thấy nàng hai má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, đôi môi hé mở
như đóa hoa, quả thật là tình trạng của người trúng mị dược, không khỏi
trầm giọng nói: “Kẻ nào hại em?”
Ngươi hại chứ ai! Lâm Mị thầm trả lời trong lòng, giơ tay áo lên che mũi,
giãy giụa lết sang bên cạnh, tựa vào một thân cây liễu, hô hấp có phần
gấp gáp: “Không biết ai lấy túi thơm của em, tìm được túi thơm là em sẽ
ổn.”
Đã bị hại thế này mà chỉ biết nhớ đến túi thơm! Liễu Vĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, tiến thêm mấy bước, nhẹ giọng hỏi han: “Lần trước, em dùng
thứ gì để chịu đựng?”
Liễu Vĩnh hỏi xong, dù hắn là kẻ mặt dày, cũng thấy máu nóng dồn lên mặt.
Lần trước hắn cũng trúng mị dược, mặt đỏ tim đập là chuyện đương nhiên,
nhưng lần này không trúng thứ gì, tại sao lại thấy nóng hầm hập thế này?
Lâm Mị sửng sốt, trong nhất thời không thể hiểu được ý tứ của Liễu Vĩnh, hỏi ngược lại: “Là sao?”
“Chính là, chính là….” Liễu Vĩnh cân nhắc từ ngữ, tiếc rằng lần này hắn không
bị hạ dược, đầu óc tỉnh táo, thành ra không thể nói chuyện thẳng thắn
như lần trước, một hồi sau mới nói một câu mờ mịt: “Lần trước em nhũn
người trong nhà cỏ, sau đó ăn cái gì?”
Liễu Vĩnh nói chuyện, khí tức đập thẳng vào mặt Lâm Mị, người nàng càng lúc
càng bủn rủn, chỉ còn có thể liều chết bám lấy cây liễu, miệng lẩm bẩm
nói: “Lần trước nhũn người xong em cắn một miếng dưa chuột, không ăn gì
khác.”
Dưa chuột có tác dụng đó sao? Liễu Vĩnh nghi ngờ nhìn nhìn Lâm Mị, thấy
nàng ngả đầu dựa vào thân cây, mị nhãn như tơ, khẽ thở dốc, một hương
thơm tinh tế lan tỏa, nhất thời thấy cổ họng khô khốc, vội lui lại hai
bước rồi nói: “Giờ tối quá, chỉ sợ tìm không ra dưa chuột.”
Triều Đại Chu từng có một nữ hoàng đế, lúc ấy xã hội rất cởi mở, trai gái ra
vào có đôi là chuyện bình thường. Bây giờ xã hội có nghiêm khắc quy củ
hơn một chút, nhưng trong một số trường hợp nhất định thì nam nữ vẫn có
thể gặp mặt tiếp xúc, ví dụ như yến hội, ví dụ như Thưởng Hoa hội. Nhưng giờ trời đã tối, đưa một cô gái trúng mị dược đi khắp nơi tìm thuốc
giải không phải chuyện ổn thỏa cho lắm. Liễu Vĩnh trầm ngâm nửa buổi
nói: “Nếu không, tôi dìu em đi kiếm chỗ nào nấp tạm, sau đó tôi sẽ đến
nhà bếp hỏi xin dưa chuột?”
Ý tứ gì đây? Lâm Mị thấy Liễu Vĩnh vừa nâng tay, liền có mùi bạc hà bay
ra, chỉ hận không thể đưa tay mò vào trong ống tay áo của Liễu Vĩnh để
lấy lại túi thơm, nàng không thèm trả lời Liễu Vĩnh, chỉ nói: “Trả em
túi thơm!”
“Túi thơm gì?” Liễu Vĩnh quyết phủ nhận tới cùng, buông tay nói: “Tôi trước giờ không dùng túi thơm, chỉ dùng túi tiền.”
Liễu Vĩnh vừa nâng cánh tay, mùi bạc hà lại bay ra, Lâm Mị kéo tay áo hắn,
muốn thò tay vào trong lấy túi thơm, nhưng cánh tay quá mềm yếu,