
g ta sao có thể bày kế lật đổ
quận chúa và phủ Đại trưởng công chúa, để cho nữ phụ bị người người hận
đến chết, chết oan chết uổng.
Đại trưởng
công chúa tò mò, kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, hỏi: “Vì sao A Man muốn tất cả mọi người đều thích con? Có a đa a nương và cả các ca ca không đủ
sao?”
Từ Man bĩu
bĩu làn môi vểnh, hùng hồn nói: “Chỉ cần mọi người đều thích A Man, thì
sẽ không có người xấu nào có thể khi dễ a đa a nương và các ca ca nữa.”
Phụ thân Từ
Văn Bân nghe vậy, chỉ cho là lời nói ngây thơ của con trẻ, không khỏi
bật cười ha ha, nhưng Đại trưởng công chúa lại thu lại nụ cười, vịn lên
vai nữ nhi, nghiêm túc nói: “A Man, con phải nhớ kỹ, con không giống với những bé gái khác.”
Từ Man nghi hoặc nhìn mẫu thân, có chút mờ mịt.
“Đúng, có lẽ con nói rất đúng, làm một cô bé khôn khéo hiểu chuyện, làm một cô bé
rất biết tâm kế, có lẽ mọi người đều thích, cũng đều nguyện ý tới gần,
nhưng cuộc sống như vậy chẳng lẽ không mệt sao?” Đại trưởng công chúa
nhìn nữ nhi, cũng không quan tâm nàng có thể nghe hiểu hay không, vẫn
nói tiếp: “Có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong tay, ai mà chẳng muốn,
nhưng a nương lại hy vọng A Man của ta, ngây thơ hồn nhiên, trong lòng
không cần bận tâm thứ gì. A Man là quận chúa, là thiên chi kiêu nữ, ngay cả công chúa thứ xuất của tiểu cữu con cũng so ra kém hơn con. Tâm
nguyện của A nương là muốn con sống tự do tự tại, cho dù ngang ngược,
thì cũng tốt hơn so với việc cứ phải dè dặt thăm dò đoán ý người khác,
nghẹn khuất chính mình.”
Từ Man trong lòng chấn động, nàng chưa từng nghĩ tới, sự thật cư nhiên là như vậy,
trong truyện A Man rất ngang ngược, quả thật sống bừa bãi, nếu không
phải nữ chính sống lại, có thể A Man đã sống khoái hoạt cho đến chết.
“A nương…” Từ Man ngập ngừng không biết nên nói thế nào.
“A Man, con
nhìn đi…” Thoáng kéo ra một góc rèm cửa sổ xe ngựa, Đại trưởng công chúa chỉ ra bên ngoài nói: “Trên đời này có rất nhiều người, nữ nhân đã
chiếm một nửa, có vài người,,vì sinh tồn, vì đủ loại mục đích mà không
thể không bôn ba trong cuộc sống, không thể không trăm phương ngàn kế.
Thế nhưng, A Man, con thì không cần, trên thế gian này, chỉ cần con
muốn, trừ giang sơn và hoàng vị của tiểu cữu cữu con ra, bất cứ thứ gì,
con đều có thể có được! Cho nên… con không cần mọi người phải thích
con.”
Bàn tay nhỏ bé của Từ Man run run, hai mắt mở to.
“Bởi vì! Nơi con đứng, cao hơn họ rất nhiều. Con… sẽ luôn nhìn xuống bọn họ.” Đại
trưởng công chúa yêu thương vuốt ve hai má nữ nhi, rốt cục cũng lộ ra
khuôn mặt tươi cười.
“A Man, con phải nhớ kỹ, con! Là quận chúa! Là quận chúa của phủ Đại trưởng công chúa!”
Những lời
này, giống như một con dấu, ấn thật sâu vào trong lòng Từ Man, cũng đánh vỡ hết tất cả thiết tưởng của nàng. Trước khi xuyên không nàng đã từng
đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, trong tiểu thuyết nữ nhân vật
chính phần lớn đều là những cô gái trầm ổn có trí tuệ có tâm kế, mỗi
người họ cầu sinh tồn, vạch đủ mọi kế hoạch tính toán, có vài người là
vì được gả vào nhà tốt, có vài người là vì cải thiện hoàn cảnh thậm chí
cải tạo cả phu quân, còn vài người thậm chí có thể nắm được mạch máu
kinh tế của quốc gia, mà sống vui vẻ thịnh vượng, cũng có người trong
hoàng cung bước từng bước một lên vị trí tôn quý nhất.
Cho nên, sau khi đến nơi này, nàng vẫn luôn muốn mình hướng tới những phương hướng
đó mà phát triển. Nàng không rành tâm kế, không biết tính kế, nhưng nàng còn nhỏ, nàng có thể học. Nàng thiếu kiên nhẫn, lá gan lại nhỏ, nhưng
nàng có thể rèn luyện nhiều hơn, để cho chính mình hỉ nộ không hiện ra
mặt. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Tú Oánh xuất hiện, nàng cũng cao quý hơn
nàng ta, cũng được lòng người hơn nàng ta, và cả việc nàng biết được hầu hết chuyện sẽ xảy ra, nàng không nhất định sẽ thua Hoàng Tú Oánh. Huống chi, chỉ cần nàng có thay đổi, chỉ cần nàng không cần biểu ca của nàng
ta, nói không chừng với tính cách của Hoàng Tú Oánh, không nói có thể
trở thành bằng hữu, cũng ít nhất có thể không xâm phạm lẫn nhau.
Đáng tiếc,
nàng đã xem nhẹ thân phận quận chúa của mình, cũng xem nhẹ tình yêu sâu
đậm của mẫu thân đối với nàng. Có lẽ, kiếp thứ nhất Từ Man đúng là ác
độc, kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng đó chẳng qua là do những người khác nói mà thôi. Ngược lại đối với mẫu thân Từ Man và với hoàng gia mà nói, nói không chừng bọn họ thấy như vậy mới chân chính là một vị quận chúa. Cả
thiên hạ này đều là của hoàng gia, cùng lắm chỉ giành một nam nhân nhỏ
nhoi, trả thù một nữ nhân, còn là nữ nhân thuộc gia tộc mà Hoàng đế chán ghét, thì chuyện này có gì không đúng. Sợ là ý tưởng muốn trở thành một đứa bé khôn khéo hiểu chuyện của Từ Man, mới có thể bị mẫu thân không
đồng ý, nữ nhân của hoàng gia các nàng trừ phi cần thiết, còn lại tuyệt
đối không tự ủy khuất mình!
Từ Man chậm
rãi cúi đầu, nhìn hai tay tuy nhỏ, nhưng lại được bảo dưỡng cẩn thận,
dần dần như đã rõ ràng. Trong sách, ở kiếp sau khi sống lại, A Man chẳng qua là không biết mục đích của Hoàng Tú Oánh, mới có thể bị nàng ta làm cho nghiêng lệch, nếu m