
óa ra đây là nguyên nhân Ninh gia bị huyết tẩy, mà Ninh thị còn bị bắt sống đem về, làm mình cứ thắc mắc mãi)
Rùng mình một cái, không muốn tiếp tục suy nghĩ đến cái chết của Trực vương
đến tột cùng là có nguyên nhân chủ yếu gì, cùng với mục đích của đám dư
đảng kia, Từ Man cất mọi thứ vào, định bụng chờ nhị ca trở về, lại đem
vật này giao cho huynh ấy đến Giang Tây xem sao, về phần chuyện tinh
sắt, chắc hẳn mẫu thân sẽ xử lý rất tốt, ai bảo Hoàng đế là em trai ruột của bà chứ.
Ăn trưa xong, Từ Man buồn chán đi lòng
vòng trong phòng, rốt cuộc hạ quyết định, đến phủ Gia Cát Sơ Thanh xem
một chút, ngày ấy nàng nghe nói Gia Cát Sơ Liêm lại đến quân doanh, nay
phủ Gia Cát chỉ có Gia Cát Sơ Thanh là người chống đỡ, trước đó vài ngày khi đại cô phụ biết được nguyên nhân cái chết của đại cô, trông cũng
không được khỏe lắm, tóm lại, vì đích thân đến phủ Gia Cát mà nàng tìm
được cả một đống lý do.
“Thanh Mai, buổi sáng hôm nay có phải a nương ta tìm Phạm thần y xem bệnh cho tổ phụ không?” Từ Man
quyết định xong bèn gọi Thanh Mai thay quần áo cho mình.
“Phải ạ, vừa mới đưa tin đến, nói là độc đã được giải, nhưng bởi vì độc dược
kia đến từ Tây Vực, sợ là còn tàn độc, phải một đoạn thời gian mới tỉnh
lại được.” Thanh Mai chải cho Từ Man một cái búi tóc thiên nga sải cánh, cài thêm trâm hoa lên. Từ Man nhìn vào gương đồng, sau từ trong hộp
trang điểm lấy ra một bộ trâm hoa rũ tua vàng, là những đóa hoa li ti có nở có khép, dùng sợi tơ vàng quấn bện lại với nhau mà thành, hình thành từng đóa trâm xinh xắn đáng yêu, vừa vặn thích hợp với búi tóc của Từ
Man, lóng lánh vẻ xinh xắn hoạt bát.
“Nói sao cũng đã giữ được mạng, như vậy cũng may rồi.” Bất luận Từ gia tổ phụ là người
như thế nào, dẫu sao cũng đã giữ lời hứa với Từ thị, chẳng những nuôi
dưỡng Từ Văn Bân an toàn trưởng thành, mà học thức nhân phẩm đều là nhất đẳng, mỗi điểm này thôi, cả nhà Từ Man đã phải cảm tạ ông ta cả đời,
xem ông như là tổ phụ mà chăm sóc.
Thanh Mai lại giúp Từ Man mặc vào chiếc váy thêu hoa nghênh xuân, kết hợp thêm túi thơm
cùng hà bao, lại thêm một cái ngọc bội bằng đá nhiệt điện màu san hô,
sau cùng khoác thêm một chiếc áo khoác tay lở, mới vừa lòng thả tay
xuống.
Từ Man thấy ăn mặc xong, cũng không rề rà nữa, trực tiếp mang theo Thanh Mai và Hương Xuân ra cửa, hai người này hiện
tại đã là người thân tín nhất đắc lực nhất bên cạnh nàng, vài đại nha
hoàn vào sau cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm dày mà thôi, bình thường
chuyện quan trọng Từ Man đều giao cho hai người này đi làm.
Xe ngựa chở Từ Man đến phủ Gia Cát, lần này đến đây, lại dọa Từ Man nhảy
dựng, đám nô bộc trong phủ mọi ngày vốn trật tự ngăn nắp lại chạy tới
chạy lui như thể muốn chuyển nhà, tùy tiện bắt được một người đến hỏi,
mới biết Gia Cát gia lão phu nhân giận dỗi với con trai cả, chạy tới nhà con trai thứ. Vốn tưởng con trai và cháu trai sẽ đến khuyên can, ai ngờ Gia Cát Sơ Thanh không nói hai lời, đem đồ đạc của lão phu nhân cư
nhiên đóng gói đưa đến nhà của Gia Cát tiểu thúc khiến cho đám nô bộc
trong phủ bận rộn một phen.
Từ Man không rõ nguyên do đành phải theo một hạ nhân quen mặt đi vào nội viện, đến hoa viên mới
biết được nguyên nhân vì sao đám hạ nhân “muốn nói lại không dám nói”.
Cạnh hồ nước trong hoa viên, Gia Cát Sơ Thanh mặt không chút biểu tình ngồi
trên băng ghế đá, mà Hoàng Tú Oánh đầy mặt là nước mắt, khóc sướt mướt
không biết đang nói gì.
Đầu Từ Man chợt nóng lên, bèn kéo hạ nhân kia xuống, lặng yên không tiếng động dẫn theo hai nha hoàn
đi vòng đến sau một bụi cây tường vi bên cạnh, co người lại, dỏng tai
nghe.
Nghe thấy Hoàng Tú Oánh lau nước mắt nói: “Biểu ca, Tú Oánh mệnh khổ, bị kẻ gian làm hại, biểu ca lại ghét bỏ Tú Oánh ư?”
Từ Man trong lòng căng thẳng, lập tức nhìn về phía Gia Cát Sơ Thanh.
Nhưng Gia Cát Sơ Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hồ nước, chẳng nói chẳng rằng.
“Biểu ca, muội biết mà, biểu ca huynh cũng ghét bỏ muội…” Hoàng Tú Oánh cầm khăn tay, nghẹn ngào bật khóc nức nở.
“Ta chán ghét ngươi.” Gia Cát Sơ Thanh rốt cuộc lên tiếng: “Không phải vì
ngươi bị người hại, mà là vì ngươi vốn muốn hại người, gieo gió gặt bão
thôi.”
Hoàng Tú Oánh thiếu chút nữa bị những lời
nghẹn ngào của mình làm cho nghẹn chết, tiếng khóc tắc nghẹn ngay cổ
họng, ngơ ngác nhìn Gia Cát Sơ Thanh.
“Hoàng gia Đại
cô nương, ta nghĩ, về sau ngươi vẫn không nên tới tệ xá nữa.” Gia Cát Sơ Thanh ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta căn bản không phải người cùng một đường, tệ xá miếu nhỏ, không chứa nổi cô nương.”
Hoàng Tú Oánh đã từng nghĩ, biểu ca rồi sẽ lấy người khác, cũng từng nghĩ biểu ca sẽ thích người khác, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ, có một ngày biểu ca sẽ không hề lưu tình mà hạ lệnh đuổi khách đối với
mình, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ hai nhà. Nàng bàng hoàng
không thể tin được lui ra sau vài bước, nhìn Gia Cát Sơ Thanh ngồi trên
băng ghế, đây vẫn là biểu ca của kiếp trước đó sao? Vẫn là người biểu ca từ nhỏ đã cùng nhau cận kề bầu bạn, nâng niu mình trong lòng bàn tay
sao? Vì sao gương mặt vốn tràn