XtGem Forum catalog
Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuộc Chiến Thượng Vị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327802

Bình chọn: 8.5.00/10/780 lượt.

thế buồn cười kéo nàng ta lại, trêu tức nói: “Hôm nay thời tiết đâu có nóng a, sao mà mặt ngươi hồng thế.”

Chu Hoàn bị nàng chọc đến quẫn bách, lại không dám làm càn trước mặt trưởng bối, đành phải xoay người qua, không thèm để ý tới.

Từ Man đương nhiên sẽ không đùa quá mức, lôi kéo tay áo Chu Hoàn, có phần nghiêm túc nói: “Ngươi chịu đến, sẽ không là vì mẫu thân ta muốn làm mai đó chứ?”

Chu Hoàn dè

chừng giãy một cái, lại thấy giãy không ra, mới bất đắc dĩ quay đầu lại

nói: “Mẫu thân ta nói, Gia Cát tướng quân tuổi trẻ tài cao…”

Từ Man giật

mình, xem ra Chu tướng quân cũng đã tán thành cửa hôn sự này, như vậy

chỉ cần Gia Cát Sơ Liêm gật đầu là hôn sự này có thể thành.

“Còn ngươi

cảm thấy sao?” Mọi người đều là bạn bè lâu năm, cũng không phải người xa lạ, Từ Man thấy điều này tốt hơn so với gả cho người mình không quen

biết.

Nhưng Chu Hoàn liều chết không hề hé răng.

Đoàn người

đều có thân phận, nên chọn một chỗ ở lầu hai trong tòa lầu các bên hồ

nghỉ ngơi, nơi này vừa đến xuân hạ đã được phủ công chúa đặt trước,

chuyên dùng để nữ quyến trong phủ chơi đùa, hoặc để chiêu đãi khách

khứa. Mọi người trong thành Kiến Khang đều biết, cũng rất ít kẻ đầu óc

không tốt tranh giành nơi này với phủ công chúa. Lại nói lầu các này vốn do công tử “Tiền” của nhà hoàng thúc gia gia xây nên, đương nhiên sẽ

không đến phiên người ngoài.

Từ Man quen

cửa quen nẻo lên lầu hai, mở cửa sổ có thể nhìn thấy cây cối trên hòn

đảo giữa hồ và cả sóng nước gợn lăn tăn trên mặt hồ, tâm tình bỗng chốc

trở nên thanh tĩnh rất nhiều.

Thanh Mai mang theo tiểu nha hoàn đốt nhang muỗi, đến gần chỗ có nhiều bụi cỏ và nước, thời tiết thế này cũng sinh ra lắm muỗi.

“Ngươi có

biết không? Hôm kia Mỹ Yên nói với ta, Đinh Huệ Quân dường như nhìn

trúng nhị ca nhà ngươi đấy.” Thấy đám nha hoàn đã ra ngoài hết, Chu Hoàn vội vàng vứt bỏ ngượng ngùng vừa rồi, đi tới nói.

Từ Man kinh ngạc, quay đầu nói: “Sao nàng ấy không nói với ta?”

“Nàng sợ tự

mình nói cho ngươi nghe, ngươi sẽ giận nàng ấy.” Chu Hoàn nói tiếp:

“Nàng biết rõ nhị ca nhà ngươi sẽ kế thừa tước vị phủ công chúa, Đinh

gia bất quá chỉ là hàn môn, sao có thể vào cửa làm phu nhân được.”

Từ Man mím

môi, cánh tay vô thức nắm song cửa sổ, xem ra tuy Gia Cát Mỹ Yên nhìn

trúng Đinh Hạo Nhiên, lại không mảy may vì mỹ nam mà gây phiền toái đến

bằng hữu mình. Tình cảm tuy có, nhưng lý trí vẫn còn. Bằng hữu như vậy,

Từ Man không muốn đánh mất, như thế đành phải tìm cách làm cho Đinh Hạo

Nhiên ở trước lúc Gia Cát gia Tả tướng khởi phục, lấy được một nàng dâu

hiền rồi.

“Ta đã

khuyên nàng ta rồi, nhưng nàng ấy nói đời người lúc còn sống, luôn phải

có một lần cố gắng vì bản thân, mới không uổng phí tuổi trẻ, đến lúc đó

cho dù thất bại, nàng cũng sẽ cười mà đối diện với cuộc sống sau này. Ít nhất đến lúc già đi, cũng sẽ không hối hận, ít nhất chính mình đã từng

nhiệt tình xốc nổi.” Chu Hoàn nói đến đây, trong lòng sinh ra hâm mộ,

lại nhớ đến Gia Cát Sơ Liêm lúc từng gặp qua, vẻ mặt càng trở nên kiên

định.

Từ Man cũng

bị những lời này làm rung động sâu sắc, tại thời cổ đại này, cư nhiên

lại có một tiểu cô nương có thể dám yêu dám hận như thế, thậm chí nàng

có thể đoán trước được, lúc Đinh Hạo Nhiên cưới cô nương nhà khác, Gia

Cát Mỹ Yên tuyệt đối sẽ khóc lớn một hồi, sau đó rất nhanh sẽ tỉnh lại

mà đi tìm hạnh phúc của chính mình.

Đây mới là

điều một cô gái trẻ nên làm, chứ không phải là giống nàng, tình cảm đối

với Gia Cát Sơ Thanh cũng là bị động, kết giao với hắn nhiều năm như

vậy, lúc nào cũng như gần như xa, chông chênh không ngừng. Cho dù trong

lòng vô cùng rõ ràng rằng nàng muốn gả cho một nam nhân thâm tình như

vậy, nhưng nàng vẫn đang mãi cân nhắc đến sự gửi gắm của mình, sợ ngày

sau không nhận được hồi báo, hoặc là bởi do tác động từ bên ngoài ảnh

hưởng, mà lưỡng lự không thôi. Mất đi niềm tin với tương lai, thậm chí

đối với hôn nhân không hề có sự háo hứng như này. Đây không phải là tâm

tình mà một cô nương đương tuổi nhiệt huyết nên có, Từ Man cảm thấy,

nàng nên giống như Gia Cát Mỹ Yên: lớn mật, thẳng thắn, mà có nhiệt

huyết. Bởi vì một nữ tử chỉ đợi người khác yêu thương, không muốn bỏ ra, thì không xứng đáng có được tình thương thật lòng. Nàng không hy vọng

Gia Cát Sơ Thanh sẽ có ngày nào đó cảm thấy chán chường mệt mỏi.

Tuy nhiên,

tâm tình của Từ Man đột nhiên tốt hơn nhiều, nàng quả không nên lo lắng

cho nha đầu chết tiệt kia, nàng tin tưởng với sự giáo dục và tính cách

của Gia Cát Mỹ Yên, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì vượt

rào. Cho nên, nàng chỉ cần giống như Chu Hoàn, giang rộng vòng tay ra,

đợi nha đầu kia thất tình, khóc lóc nước mắt nước mũi lao vào vòng tay

của họ là được rồi.

“A Hoàn!” Từ Man ánh mắt lấp lánh cười nói.

Chu Hoàn kỳ quái ngẩng đầu, thắc mắc nhìn nàng.

“Ta đã có người trong lòng.” Từ Man bỗng chốc thấy nhẹ nhõm.

Chu Hoàn kinh ngạc, ánh mắt như chờ mong, không nói gì.

Từ Man đi

đến, một phen ôm lấy cánh tay của nàng nói: “Nếu ngươi chọn trúng Gia

Cát Sơ Liêm, thì về sau chúng ta sẽ là