
ôn khao khát vòng tay anh,
nếu không có vòng tay anh nâng niu, tôi sẽ bị mất ngủ. Nhưng giờ đây, khi anh
đến gần tôi, tôi lại sợ hãi đến mức này, nỗi sợ hãi vô cớ.
Như thể
anh làm tổn thương tôi.
Anh vô
cùng thất vọng:” Bà xã, rốt cuộc em sao thế?” Anh lao đến, hai tay nắm chặt
cánh tay tôi:” Rốt cuộc em sợ gì chứ?”.
Tôi lắc
đầu, chỉ thấy mơ màng:” Anh bỏ em ra, anh đừng lại gần em!”.
Anh
chợt ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt:” Bà xã, rốt cuộc em muốn anh phải làm như
thế nào? Là do cam tâm tình nguyện, từ đầu đến cuối, anh chưa từng thay đổi,
anh vẫn là anh trước đây”.
Trán
tôi chạm vào ngực anh, chỉ cảm thấy buồn vô hạn. Tôi chợt giằng mạnh:” Anh
buông em ra, anh đừng động vào em!”. Anh ôm tôi càng chặt hơn,” Bà xã, anh
không cố tình động vào em!”.
Tôi lắc
đầu, đột nhiên bụng đau như cắt.
Anh
không nhận ra,” Bà xã, anh thực sự không hề qua lại với Tiểu Nhã, anh đã từ
chối cô ấy không chỉ một lần, thật đấy, em hãy tin anh!”.
Tôi ôm
bụng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, đau đến độ trán toát mồ hôi lạnh. Tôi vội
nắm chặt lấy cánh tay anh, đau tới mức không thể chịu đựng nổi.
“ Đau
bụng quá!”. Tôi không còn chút sức lực nào cả.
Anh vội
vàng thả tay tôi ra, cuống quýt hỏi:” Em sao thế?”. Tôi ngồi bệt xuống đất, đầm
đìa mồ hôi:” Bụng em đau quá…”. Anh bế tôi lên, vội lao xuống dưới lầu.
Khi vừa
lướt qua kết quả bệnh án, tim tôi như vỡ tan. Ông xã đứng ngoài phòng bệnh nhìn
thấy tôi cùng bác sỹ bước ra, bèn hỏi tôi:” Sao rồi, bác sỹ nói tình hình thế
nào?”.
Tôi
gắng gượng mỉm cười:” Không có chuyện gì cả, chỉ là ăn phải đồ linh tinh nên
đau bụng”.
Anh:”
Không sao là tốt rồi!”. Tôi tảng lờ, bỏ ngoài tai, chỉ yên lặng đi ra ngoài.
Anh đuổi theo, hỏi tôi:” Bà xã, em có muốn ăn đêm không?”.
Tôi mơ
hồ nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Anh
nói:” Anh đi lấy xe, em chờ anh ở cổng bệnh viện”.
Tôi gật
đầu, nhìn bóng dáng anh, tôi không kìm nổi nước mắt. Tôi vội lau đi, đợi anh ở
cổng bệnh viện, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đèn trước cổng bệnh viện sáng
rực, làm cho bóng người bị kéo dài ra. Tôi giẫm lên cái bóng, từng bước từng
bước, chỉ thấy xót xa trong lòng.
Đứa bé
này, thật là không đúng lúc.
Khó
khăn lắm mới đi đến quyết định ly hôn thì lại mang thai đứa con vô cùng đáng
quý này, ông trời thật biết đùa! Chính trong bước ngoặt này, thật không ngờ lại
cho tôi đứa con tôi hằng mong ước!
Chỉ có
điều, tôi lại không có dũng khí để nói với bố đứa trẻ.
“ Bà
xã, lên xe nào!”. Anh mở cửa xe, gọi tôi. Tôi nhìn anh, chỉ thấy mơ màng. Anh
cất cao giọng:” Bà xã, em đang nghĩ gì vậy?”. Tôi lên xe, mỉm cười:” Không có
gì”.
Anh
hỏi:” Em thật sự không muốn ăn gì sao?”.
Tôi
nhìn vào gương chiếu hậu, trong đó hiện lên khuôn mặt tôi, rất nhỏ, nước mắt chợt
lăn dài hai bên gò má. Từng giọt từng giọt rơi xuống. Giọng tôi tê ti:” Em có
thai rồi!”.
Anh
dường như chưa hề nghe thấy, cũng có thể chưa kịp định thần lại. Tôi nhắc lại:”
Em có thai rồi!”.
Anh
phanh gấp, hỏi tôi với vẻ đầy nghi ngờ:” Em có thai rồi?”.
Tôi khẽ
gật đầu, nước mắt càng tuôn rơi.
Mắt
anh sáng long lanh, nắm tay tôt thật chặt, giọng run rẩy:” Em có thai rồi?”.
Anh lẩm bẩm:” Anh được làm bố rồi!”.
Người
lái xe phía sau bị anh chắn đường bấm còi inh ỏi, anh tiếp tục lái xe, tâm
trạng dường như đang ở trên chín tầng mấy, nỗi vui mừng hân hoan ấy , chưa từng
thấy bao giờ.
Tôi khẽ
đưa tay sờ xuống bụng, càng cảm thấy ủ dột, tôi là một người vô cùng yêu trẻ,
cuối cùng cũng có con, nhưng lại không thể nào vui nổi!
Anh
phấn khởi nói:” Bà xã, ngày mai chúng ta đi mua giường baby nhé!”.
Tôi mở
to mắt, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Anh hào
hứng: “ Dùng sữa bột nào? Dư luận đang xôn xao về chuyện sữa bột có chứa
melamine, cho nên không thể uống sữa bột nội, mua sữa nhập khẩu, anh nhờ người
mua ở Hồng Kông, em thấy thế nào?”.
Nước
mắt tôi cứ tuôn trào, con tim dường như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm, vô cùng đau
đớn. Giọng tôi khàn đặc:” Anh quên chúng ta sắp ly hôn sao?”. Mặt tôi đầm đìa
nước mắt:” Sao cứ nhắc mãi về đứa bé, chúng ta cần phải ly hôn, ly hôn !”.
Anh
trợn trừng mắt, quá bất ngờ.
Tôi
không thể nào kìm nén thêm nữa, khóc hu hu thành tiếng, xé ruột xé gan:” Người
như anh, không xứng đáng để tôi sinh con cho, tôi không muốn cho con tôi có
loại bố như anh!”.
Anh chỉ
lặng lẽ lái xe.
Bụng
tôi lại đột nhiên đau quằn quại, tôi hít thở mấy hơi thật sâu, cố gắng để mình
bình tĩnh trở lại. Toàn thân tôi rã rời ngả người vào lưng ghế,người mềm nhũn,
như thể bị rút cạn sức lực, chỉ chăm chú nhìn anh, không thể nói thêm được lời
nào.
Một lúc
sau, anh chợt lên tiếng:” Anh không thể để cho con anh không có bố!”.
Tôi
quay đầu nhìn ra cửa sổ, giàn giụa nước mắt.
Có
người nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, tôi nghĩ, phụ nữ nằm trong nấm mồ,
dù cho phải chịu bao nhiêu sự bó buộc, dù cho sống không bằng chết, cũng không
dám bò mình ra khỏi nấm mồ, tất cả là vì con cái!
Thì ra,
tiếp tục cuộc hôn nhân sứt mẻ chỉ là vì con cái… Không phải vì đau đớn, cũng
không phải vì tình yêu.
Vừa