
về
đến nhà, ngồi chưa ấm chỗ, Tiểu Nhã đã ấn chuông cửa. Tôi mở cửa, lườm cô ta
một cái, ngồi trở lại ghế sofa, không lên tiếng.
Ông xã
vẫn im lặng ngồi ở đầu bên kia, hai mắt nhìn tôi chăm chú, chăm chú đến độ như
sợ chỉ trong chớp mắt, tôi có thể biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy.
Tiểu
Nhã ngồi ở giữa, nhìn hai người chúng tôi, nói vẻ ủ ê:” Hai người làm gì vậy?”.
Tôi cầm
điều khiển bật tivi, ông xã đứng dậy, rút phích cắm tivi ra. Anh nói:” Cẩn thận
bức xạ!”. Tiểu Nhã vô cùng băn khoăn:” Bức xạ gì?”.
Hai tay
tôi vòng sau đầu, cả người uể oải nằm xuống sofa.
Tiểu
Nhã đúng là con châu chấu đánh mãi không chết, lại lải nhải:” Chuyện trên mạng
rốt cuộc phải giải quyết thế nào?”. Ông xã đột nhiên trừng mắt nhìn cô ta, nhìn
cô ta hằn học như thể cô ta là kẻ thù giết cha, anh nghiến răng nghiến lợi nói
từng chữ:” Sau này em đừng có đến nhà anh nữa, em làm cho nhà anh náo loạn
không được yên ổn ngày nào cả!”.
“Anh
nói cái gì?”. Tiểu Nhã rất bất ngờ, ông xã nổi tiếng là người tính tình hòa
nhã, bây giờ lại nổi nóng như vậy. Mắt anh như tóe lửa:” Tôi bảo cô từ giờ đừng
bao giờ đến nhà tôi nữa, đừng bao giờ bám lấy tôi nữa!”.
Hai mắt
Tiểu Nhã bắt đầu đỏ hoe:” Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”.
“Cô
không hiểu sao?!”. Anh đột nhiên cười nhạt: “ Con người cần có liêm sỉ, tôi đã
từ chối cô không biết bao nhiêu lần, cô có thể đừng quấn lấy tôi có được không?
Buông tha cho tôi có được không?”.
Tiểu
Nhã nước mắt lã chã:” Em không hiểu…”.
“Tôi
hiểu là được rồi!”. Anh nắm lấy tay cô ta, kéo thẳng cô ta ra đến cửa. Anh đẩy
cô ta ra phía ngoài, đóng sầm cửa lại.
Anh
dường như thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh tôi, ôm lấy tôi:” Bà xã, ngoài
việc của Trương Lâm Lâm, anh thực sự, thực sự đã thành tâm sửa đổi”.
Ánh mắt
tôi mơ màng, trong đầu dường như có vô số mũi kim đâm thẳng vào óc, đang khuấy
động khiến đầu tôi đau như muốn nổ tung. Tôi chậm rãi lắc đầu nói:” Việc đó
không liên quan gì đến em nữa rồi!”.
Cuộc
sống tôi vẫn tự nhận là hạnh phúc đã kết thúc từ lâu rồi, chỉ có điều tôi vẫn
can tâm tình nguyện ở bên cạnh người đàn ông này, nhưng chẳng có được gì cả,
thật không ngờ lại có đứa con. Giờ đây, dù có cắt cũng không đứt, có sắp xếp
lại vẫn cứ lộn xộn.
Tôi khẽ
giơ tay lên bóp đầu, anh thấy tôi đau đầu, vội vàng giúp tôi day day Thái
dương,” Bà xã, đừng ly hôn với anh, trẻ con vô tội mà em!”.
Đúng là
đứa trẻ vô tội, nó còn chưa chào đời, càng không có quyền lựa chọn cha mẹ, lựa
chọn một gia đinh lành mạnh hoàn chỉnh.
Tôi yêu
đứa bé này, càng không muốn nó bị tổn thương, dù chỉ một chút.
Tôi
nghiêng đầu, dựa vào vai anh, nước mắt lã chã:” Em mệt lắm…”.
Đó là
sự mệt mỏi chưa từng có bao giờ, chỉ cảm thấy cơ thể và con tim mệt mỏi rã rời.
Không
còn s mà giãy giụa nữa.
Anh khẽ
ôm tôi, dường như tôi là báu vật quý giá nhất trên đời. Anh hạ giọng nói:” Em
mệt thì ngủ đi em!”.
Đúng
vậy, tôi rất muốn ngủ, chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh dậy nữa.
Nhưng
bờ vai này, tôi không còn muốn dựa vào nữa.
Tôi đẩy
anh ra, giọng nói vẫn lạnh lùng:” Em về phòng ngủ đây!”. Anh thẫn thờ như người
mất hồn, gọi tôi hai tiếng “ bà xã”, định nói nhưng rồi lại thôi.
Mấy hôm
sau, một chương trình truyền hình chuyên mục tình cảm gia đình đề nghị tôi làm
khách mời, nói về quan điểm đối với những tuyệt chiêu đối phó với Tiểu Tam và
ông xã. Tôi vội vàng gọi điện cho Đậu Đậu, hỏi ý kiến của cô, giọng cô có vẻ
hơi chạnh lòng:” Ôi, chị trở thành người nổi tiếng rồi, người nổi tiếng chiến
đấu với Tiểu Tam”.
Tôi nở
nụ cười nhợt nhạt, không dám nói cho Đậu Đậu biết việc tôi đang mang thai.” Chị
cũng đã nói với đài truyền hình rồi, nếu như thực sự phỏng vấn, chị phải gọi em
đi cùng”.
Đậu Đậu
lập tức kêu lên đầy hưng phấn:” Diệp Tử, yêu chị quá đi! Cuối cùng em cũng có
thể lên tivi rồi, chị đoán xem liệu em có nổi tiếng được không?”. Cô tiếp tục
vẽ vời liên tưởng:” Hoặc là mấy hôm sau, sẽ có nhà quảng cáo đến mời em làm
người đại diện, cũng có thể, có đạo diễn mời em đi đóng phim.”
Cô nhóc
này, đúng là hết thuốc chữa! Tôi đành phải cắt đứt dòng suy tưởng viển vông của
cô:” Chị còn chưa hứa chắc chắn sẽ đi mà!”. Bây giờ đã có con, hết thảy mọi
việc đều không thuận
Cô
kháng nghị:” Như vậy không được, Diệp Tử, chị không thể ngăn cản giấc mộng được
làm minh tinh của em!”. Từ nhỏ, Đậu Đậu đã có giấc mộng được làm minh tinh, dáng
người cô cao dáo, gương mặt thanh tú, đúng là có tố chất để trở thành minh
tinh. Đáng tiếc, làng giải trí đâu có dễ dàng để cho một người có tính cách lộn
xộn dễ dàng gia nhập chứ? Nếu thực sự cô ấy bước vào làng giải trí, chắc chắn
thiên hạ đại loạn.
Tôi
hình như đã nghĩ đi quá xa rồi thì phải? Tôi hắng giọng,” Đậu Đậu, ngày mai chị
sẽ trả lời người đó, em nói xem chị có nên đi hay không?”.
“Chị
hỏi đúng là thừa, đương nhiên phải đi rồi, còn phải nói thật nhiều, thật hay,
lật tẩy những chuyện xấu xa của Tiểu Tam, để cô ta không còn mặt mũi nào sống
trên đời nữa”. Đậu Đậu nói giọng rất hào hừng.
Tôi bật
cười:” Nếu cô ta chết thật, liệu mọi ngườ