
ào chánh điện, Hà Cảnh hơi hơi nghiêng mặt:
– “Cậu vừa thì xong lập tức đến đây dâng hương, có phải vì sợ kết quả thi không được tốt, cho nên đến đây cầu Bồ tát phù hộ phải không?”
– “Cậu suy nghĩ nhiều quá.”
– “Cũng đúng, thành tích của cậu tốt như vậy, làm sao có thể phiền não mấy chuyện này chứ.” Hà Cảnh cười ha hả.
Cố Ninh một đường trầm mặc, ra khỏi chánh điện, hai người lại đi đến điện Quan Âm.
Hà Cảnh cười nói:
– “So với những vị Phật hung thần ác sát ở chánh điện vừa rồi, mình tương đối thích Quan Âm mặt mũi hiền lành hơn.” Dừng một lát, hắn lôi kéo Cố
Ninh đang định quỳ lạy Quan Thế Âm:
– “Nếu đã đến đây rồi, không bằng chúng ta cùng quỳ lạy Bồ Tát luôn đi, để cho bọn họ phù hộ chúng
ta, dù sao có quỳ lạy nhiều hơn nữa cũng không sai.”
Chưa bao
giờ hắn lại có thành tâm như giờ phút này vậy, hắn muốn cùng người bên
cạnh luôn luôn ở chung một chỗ với nhau, hắn muốn Bồ Tát phù hộ cho hai
người bọn họ.
Trần Triển từ một chỗ khác tiến đến, lúc nhìn thấy hai người Cố Ninh thì sững sờ ngay tại chỗ, trong mắt là vẻ khó có thể
tin được, quả thật cô hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi hay không a?
Cằm của Trần Triển muốn rơi luôn xuống đất:
– “Hai người, hình
như còn chưa đến trình độ này thì phải… nhưng sao lại đi lạy… Quan Âm
tống tử… Chắc là mình không có hiểu lầm gì đâu nhỉ?”
Cố Ninh sợ
run, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có chỗ không đúng, cô lập tức bỏ tay
Hà Cảnh ra, vừa rồi chắc là cái tên này cố ý đây mà, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không nói gì cả, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Hà Cảnh liếc
mắt một cái.
Hà Cảnh ngượng ngùng cười cười, da mặt dày nói:
– “Vậy hả? Mình cũng không để ý, thì ra là Quan Âm tống tử a, vậy bọn mình… Quả thật quỳ lạy có hơi sớm một chút.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại mừng rỡ khôn xiết, khóe
miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ, vui sướng đến không thể tự kiềm chế.
Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:
– “Mình không chú ý lắm.”
Trần Triển nhìn bộ dáng của hai người, lắc đầu:
– “À, thì ra là nhầm lẫn hả? Quả thật không thế nào nhận ra, nếu không
phải trong ngực của Quan Âm ôm theo đứa trẻ, quả thật nhìn không ra
nha.”
Hà Cảnh lập tức hùa theo:
– “Đúng, đúng.”
Cố Ninh: “…”
Ba người từ điện Quan Âm đi ra, vòng ra chánh điện nghe các cao tăng giới
thiệu văn hóa Phật giáo, vừa vặn vị hòa thượng đắc đạo này trước kia có
quen biết với ông nội của Trần Triển.
Bởi vì Cố Ninh đã trải qua hai kiếp, đối với vấn đề tâm linh tôn giáo luôn mang theo kính sợ, bình thường cũng chú ý làm việc hành thiện tích đức, tự nhiên vô cùng hứng
thú và thành tâm nghe thuyết giáo, nhưng còn Hà Cảnh thì luôn không tin
vào những vấn đề tâm linh thế này, thậm chí, hắn cảm thấy mình ngồi đây
nghe Phập pháp còn có chút buồn cười, nhưng mà hắn vẫn bình tĩnh lắng
nghe. Nếu đây là việc mà Cố Ninh muốn làm, như vậy hắn cũng không ngại,
mặc nó có làm ảnh hưởng đến mình hay không.
Lúc ba người chuẩn bị đi, vị hòa thượng giảng Phật pháp gọi Hà Cảnh lại nói:
– “Vị thí chủ này xin dừng bước.”
Hà Cảnh nghe được tiếng nói, dừng chân đứng lại, từ từ quay đầu nhìn qua,
ngay cả Trần Triển và Cố Ninh cũng hoang mang chẳng hiểu ra sao.
Vị hòa thượng mặt mũi hiền lành nọ, chẳng biết từ lúc nào, cầm trong tay một bộ kinh Phật, cười nói:
– “Ta thấy thí chủ người có duyên với Phật, đây là quyển kinh Phật ta tùy tiện viết khi không có việc gì – < Hòa bình tụng >, hiện tại tặng cho thí chủ, hi vọng thí chủ quảng kết thiện duyên.”
Hà Cảnh sửng sốt, vươn tay nhận lấy quyển kinh Phật:
– “Cám ơn sư thầy.”
Hắn đem quyển kinh Phật chậm rãi mở ra, mùi thơm của trang giấy bút mực tỏa ra trước mặt.
Là nét bút cứng cáp có lực của sư thầy, từng chữ rõ ràng hiện ra:
“Nhất biện tâm hương lễ thượng thiên, kì cầu tứ hải tức tiêu yên. Nhân gian
thiên chủng bồ đề thụ, đích thượng đa khai hạnh phúc tuyền. Đãn nguyện
sinh linh tình hữu giới, ứng tri chiến họa khổ vô biên. Hòa bình khởi
khả bằng không hàng, yếu kháo quần lê át bá quyền.”
(Cát: Ai giúp dịch dùm chỗ này với, mình đạo Thiên Chúa, mấy kinh Phật thế này coi như đầu hàng hai tay – Đây là bản convert:
“Một mảnh tâm hương lễ thượng thiên, khẩn cầu tứ hải tức khói thuốc súng.
Nhân gian thiên trồng cây bồ đề, dưới đất nhiều mở hạnh phúc tuyền. Chỉ
mong sinh linh tình có giá, ứng biết họa chiến tranh khổ vô biên. Hòa
bình há có thể trống rỗng hàng, cần nhờ quần Lê át bá quyền.”)
Hà Cảnh đọc xong chữ cuối cùng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lúc này vội vàng đáp lễ, thân thể hơi nghiêng về phía trước:
– “Sư thầy có tâm.”
Ba người ra khỏi Pháp Nguyên Tự, Trần Triển cười cười nói với Cố Ninh:
– “Con đường của anh chàng ĐI NGANG QUA này thật sự không đơn giản nha,
trước kia mình và ông nội mình đã nhiều lần đến đây, sư thầy chẳng đưa
cái gì cho mình cả, hôm nay vừa thấy mặt, sư thầy lập tức đưa bảo vật
cho anh chàng ĐI NGANG QUA của cậu, mặt mũi cậu ta cũng thật là lớn,
phải biết rằng, bình thường người khác cầu còn không được đó.”
Hà Cảnh cười cười:
– “Mình nhất định sẽ hảo hảo cất giữ vật này.”
Ba người ăn cơm tr