XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327322

Bình chọn: 8.5.00/10/732 lượt.

ếng thịt cừu nướng được đưa vào bát mình.

_Ăn đi, sao cứ nghĩ vẩn vơ gì thế. Xắn cái tay áo lên kìa.

Nghe Hạo Du nhắc, tôi mới nhìn xuống tay áo, đúng là nó đang tuột xuống

rồi. Tôi liền đặt đũa xuống bàn và loay hoay kéo nó lên. Bất chợt, tôi

chưa kịp làm gì đã thấy một bàn tay giữ lấy tay và xắn áo lên giúp, là

Hạo Nhiên.

_A, cám ơn anh.

Tôi hơi bối rối, khẽ gật đầu nhìn anh rồi tập trung luôn vào công

việc…ăn. Cừu nướng bình thường đã tuyệt, miếng thịt do Hạo Du gắp ăn lại càng tuyệt hơn ~^^~

_Mấy đứa ăn nhiều vào nhé, toàn là người trong nhà cả. Hạo Du, con ăn

nhiều vào, cả Hạo Nhiên nữa, hai đứa gầy quá đó, ăn nhiều đi chứ.

Mẹ tôi nói rồi gắp liền cho Hạo Du và Hạo Nhiên, mỗi người một xiên bò

luk lak. Không hiểu sao lúc này quay sang nhìn Hạo Du, tôi thấy anh có

vẻ vui lắm, mắt sáng lên. Rồi anh còn ăn có vẻ rất ngon miệng nữa chứ.

Hạo Du thường ngày đâu có thích ăn ớt, kể cả ớt chuông. Hôm nay anh đúng là lạ thật.

Tôi thấy anh có vẻ thích ăn bò luk lak xiên, liền gắp thêm cho anh một xiên nữa.

_Ăn thêm đi anh.

Nhưng không hiểu sao…Hạo Du ăn xiên thịt bò tôi gắp bỗng che miệng rồi vội đứng dậy, xin phép ra ngoài:

_Con…xin lỗi. Con ra ngoài một tí.

Nói rồi, anh chạy đi luôn. Thấy Hạo Du như vậy, tôi không khỏi lo lắng, cũng vội chạy theo anh.

_Con xin phép.

Vào đến phòng vệ sinh, tôi thấy anh đang ở trong, có vẻ tình hình đang…rất tệ. Hình như anh đang bị nôn >.<

_Sao thế Hạo Du? Anh thấy khó chịu hả anh?

Một lúc sau mới thấy Hạo Du đi ra, mặt phờ phạc nhìn thương ghê gớm.

_Sao vậy anh, anh không sao chứ.

_Tôi…không ăn…được ớt xanh. – anh nhăn nhó.

_Hả?

_Mỗi lần ăn đều bị nôn, hic. – Hạo Du rửa tay rửa mặt xong mới nói. – thế nên mới không ăn bao giờ.

_Hic, em thấy anh vẫn vui vẻ ăn xiên mẹ em gắp, nên em tưởng… Sao đến

xiên của em lại bị nôn TT_TT. Mà anh biết anh ăn ớt chuông sẽ bị như vậy mà vẫn ăn là sao.

Tôi đưa khăn cho anh lau tay vừa nói. Nhìn anh thương quá đi mất thôi. Sắc mặt vẫn còn khá nhợt nhạt.

_Là mẹ gắp cho tôi mà.

Hạo Du nói câu ấy với niềm hạnh phúc lạ thường. Nói xong, anh còn cười

nữa. Tôi vẫn không hiểu gì, đứng ngẩn ra cho đến khi anh nói với tôi.

_Sợ quá, haiz. Không dám ăn nữa.

_Có còn khó chịu lắm không? – tôi sốt sắng hỏi.

_Đỡ rồi, nhưng mà nôn xong không muốn ăn gì nữa.

_Sao thế. Vậy thôi, bụng anh chắc vẫn còn khó chịu. Mình đi dạo tí rồi bao giờ đói thì ăn sau, được không?

_Nhưng cô đã ăn được gì đâu? Với lại…

_Không sao, em cũng no rồi mà. Nhưng mà với lại gì?

_Không. Nhưng cũng phải nói với bố mẹ một tiếng.

Nghe Hạo Du nói, không hiểu sao tôi lại thấy vui vui. Hạo Du gọi bố mẹ

tôi là bố mẹ dễ dàng và tình cảm như thế, chẳng phải cũng đã chấp nhận

việc làm con rể bố mẹ tôi hay sao, cũng như chấp nhận tôi là vợ anh.

Hehe, nghĩ như thế không vui với lạ.

Xin phép bố mẹ đi dạo rồi, tôi với anh đi luôn vòng ra sau nhà. Tôi có một nơi rất thú vị muốn đưa anh đi. Rất…rất thú vị.

Tôi cười thầm, quay sang nhìn Hạo Du trầm ngâm không nói gì. Tôi nhìn

xuống tay anh, anh đang đút tay vào túi quần, tôi muốn đưa tay nắm lấy

cũng không dám, đành cứ đi yên lặng bên cạnh. Hạo Du đang nhìn lên trời, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì. Nhưng có một điều tôi thắc mắc, Hạo Du bây giờ nhìn rất buồn. Buồn vì điều gì thì tất nhiên là tôi không biết

được.

Mà bây giờ tôi mới biết, anh lúc buồn cũng đẹp nữa. Đẹp đến nỗi ai nhìn

vào cũng cảm nhận được ngay nỗi buồn của anh, đôi mắt anh cứ sâu thăm

thẳm vậy mà.

Nói thế thôi chứ tất nhiên tôi không thích nhìn thấy anh buồn.

Nhưng thấy anh im lặng, tôi cũng không nỡ làm phá vỡ không gian yên ắng

lúc này. Tôi cũng không nói nhiều hay cười nhiều như mọi khi, cũng không quấn lấy anh, chỉ là đi bên cạnh và nhìn anh…

Suốt cả quãng đường đi, không có câu chuyện nào được nói cả, thỉnh

thoảng, tôi chỉ ngước lên nhìn trời và nói những câu vu vơ kiểu như là:

“Trời đẹp quá” hay “Mát thật”. Sau những lần như thế, anh cũng nhìn theo tôi, nheo nheo mắt, không nói gì. Anh hình như là đang có tâm sự, nhưng là gì vậy nhỉ.

Tôi thắc mắc lần nữa nhưng vẫn không hỏi, chỉ nhìn xa xăm về nơi tôi

định đưa anh đến. Nó là cánh đồng cỏ nho nhỏ, cũng thuộc sự sở hữu của

nhà tôi, thực ra là của tôi. Ở giữa cánh đồng có một cái tháp nhỏ, à mà, tôi không biết thực sự nó là cái gì nữa. Nó cao tầm năm sáu mét, có

thang để trèo lên. Trên đó có chỗ ngồi đủ cho bốn người, từ đó có thể

nhìn thấy toàn bộ quang cảnh cánh đồng, rất đẹp, rất thích. Mỗi khi tôi

buồn, tôi thường lên đó ngồi một mình, nhìn cánh đồng lộng gió sẽ thấy

lòng bình yên hơn. Thực ra là tôi chưa bao giờ đưa ai đến đây, vì tôi tự cho đó là “xứ sở” của mình, và tôi cũng hứa là sẽ không để ai được ngồi trên đó, ngoài tôi.

Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại muốn đưa anh lên đó, phá vỡ lời

hứa của chính mình. Mà cũng phải thôi, anh là người vô cùng đặc biệt cơ

mà, nếu chia sẻ “xứ sở” cho anh thì tôi thấy cũng không có vấn đề gì

lắm, hihi.

Tôi nhìn về phía cánh đồng mà chúng tôi đã sắp đến nơi rồi quay ra nhìn anh, khẽ mỉm cười:

_Sắp đến nơi rồi đó anh