
với Hạo Nhiên. Bố tôi mắng vậy thôi, nghe giọng có
tí khó chịu nào đâu nào, thế là tôi nhìn ông, cười toe một cái rồi kéo
Hạo Du luôn lên phòng, nãy anh ngỏ ý muốn xem phòng tôi mà. Thực ra tôi
đã kịp hỏi mẹ xem lúc tôi đi có ai dọn dẹp gì không thì được mẹ cho biết là chị Thảo vẫn thường xuyên qua lại dọn dẹp lau chùi, chị ấy đi thì
vẫn có người “trông” phòng hộ tôi. Điều này làm tôi khá yên tâm vì có gì thì cũng không để mất mặt trước chồng! Thực thà mà nói thì tôi cũng
chẳng phải là người gọn gàng gì cho cam, được cái sạch sẽ, cái này chắc
chắn, hehe.
“Cạch...cạch...”
_Vào đi anh.
Tôi mở cửa rồi ra hiệu cho anh đi vào. Quả thật là căn phòng – đầy – màu hồng của tôi đang vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, đến tôi còn ngạc nhiên vì có vẻ nó còn đẹp trên mức bình thường, tức là lúc tôi còn ở đây. Theo
nói quen, tôi đóng ngay cửa và rót một cốc nước cho Hạo Du. Đưa anh, tôi cũng ngồi luôn xuống giường:
_Cám ơn. – anh cầm nó và nói gọn. Không hiểu sao tôi thấy hơi khó chịu
vì lời nói khách sáo ấy, dù sao thì, tôi cũng là vợ anh, đâu cần cảm ơn
vì điều nhỏ nhặt như thế.
_Anh đừng nói khách sáo như vậy.
Tôi trách nhẹ nhàng. Rồi không thấy anh nói gì thì cũng ngồi yên. Một lúc mới thấy anh lên tiếng:
_Toàn màu hồng và...mèo. Thích đến thế cơ à?
_Hì, phải nói là rất thích, chỉ tiếc là mẹ em lại dị ứng với lông mèo nên cấm em nuôi. Em luôn muốn nuôi một con mèo thật, hì.
_Ừm. Tôi cũng thích động vật, trước có nuôi một con chihuahua, nhưng nó bị lạc mất nên từ đấy tôi không nuôi con gì nữa.
_Vậy ạ.
_Ừm. Tôi...có thể xem phòng cô được không?
_Vâng, cứ tự nhiên ạ, cũng có gì nhiều đâu, em cũng dọn đồ mang đi nhiều rồi.
Hạo Du khẽ gật đầu rồi bắt đầu đi vòng quanh phòng tôi, xem những hình
dán trên tường (toàn ảnh mèo), xem mấy cái khung ảnh tôi để trên tủ,
những con mèo bông tôi bày khắp phòng, thậm chí là cả bức tượng hình
Kitty tôi tự tô năm tôi năm tuổi. Nó khá lem nhem và...xấu, hic.
Đi loanh quanh một hồi lâu, sờ vào tất cả những thứ linh tinh trong
phòng, trừ cái tủ quần áo với tủ đựng thú bông và mấy quyển sổ tôi cất
trong ngăn là anh không đụng vào.
Tôi ngồi trên giường nhìn theo anh rồi bỗng phát hiện ra trên cái hộp
sắt lớn tôi để trên nóc tủ. Tôi đứng vội dậy, chưa kịp cất nó đi thì đã
thấy Hạo Du nhìn lên nó, rồi quay ra nhìn tôi:
_Tôi có thể xem nó được không?
Tôi nhìn lên anh, nhìn lên cái hộp, lưỡng lự một chút. Cái hộp đó là hộp tôi đựng đầy ảnh Hạo Du, toàn chụp lén, chắc chắn rồi. Hôm chuyển đồ
thế nào mà tôi lại để quên nó ở đây, báu vật của tôi đấy. Trước kia tối
nào đi ngủ cũng phải mang ra ngắm vài...chục lần mới yên tâm đi ngủ
được. Nhưng bây giờ...tôi thấy nó cũng bình thường, một Hạo Du bằng
xương bằng thịt hôm nào tôi cũng nhìn thấy đây, còn cần ảnh làm gì nữa,
hi.
_Sao thế, không được à?
_À, nếu anh muốn xem thì cứ lấy nó xuống, hì.
Tôi nói rồi cứ để anh lấy nó mang xuống ngồi cạnh tôi. Không biết là anh nghĩ gì về nó nhỉ. Thực ra hồi trước tôi luôn mong rằng anh sẽ biết về
tình cảm của tôi nhưng cũng rất ngại vì điều đó. Tất nhiên, vì tôi là
bạn Tú Giang, Tú Giang thì là người yêu Hạo Du, tôi sao có thể “công
khai” nói thích anh được. Thực ra mà nói thì...có khi tôi còn thích Hạo
Du trước cô ấy ý chứ, nhưng tại tôi ngại không dám nói ra, thậm chí còn
không dám tâm sự với Tú Giang nữa. Nhưng biết làm sao, ngay hôm đầu tiên nhận lớp, ngay hôm cả hai đứa gặp Hạo Du lần đầu, cô ấy đã nói với tôi
là cô ấy thích Hạo Du mất rồi, như vậy sao tôi dám nói nữa. Đành ủng hộ
cô ấy tỏ tình với anh...
Bây giờ Hạo Du cũng biết tình cảm của tôi rồi, để anh xem những bức ảnh
đó chắc cũng không sao, chỉ sợ bị anh kêu là...biến thái >.<
Đúng như tôi nghĩ, Hạo Du vừa mở được cái hộp ra, vừa nhìn vào vài giây, mặt đã biến sắc:
_Là...là ảnh...ảnh của tôi?
_Vâng.
_Sao nhiều thế này, toàn là ảnh của tôi, cô chụp lén à?
_Ý, anh đừng giận – tôi nghe giọng anh “sặc mùi ám khí” – chỉ là em muốn lưu giữ “hộ” anh những khoảnh khắc đã qua thôi mà – tôi cười trừ.
_Trời, sao cả ảnh tôi...nude nửa người mà cô cũng có thế hả?
_Ha, là hôm anh thi bơi đó. Em hôm đó phải ở trường nên nhờ người chụp hộ.
_Thế còn cái ảnh người tôi toàn bùn đất này thì sao?
_À, đó là hôm trường mình vận động trồng cây.
_Cái mặt tôi dính đầy kem trắng này?
_Là sinh nhật năm anh lớp tám, các bạn nữ trong FC (fan club) của anh đã tổ chức cho anh.
_Trời ơi...
Anh kêu lên thảm thiết rồi nằm phịch xuống giường, nhìn mặt đầy vẻ bất
lực. Tôi cầm lấy cái hộp rồi xem lại từng cái. Có mấy cái chụp hơi mờ,
chắc là chụp bằng điện thoại, hồi mới vào trường, tôi chưa có máy ảnh
mà.
_Cái này là ảnh hôm anh nhận giải học sinh giỏi tỉnh môn toán.
_Ảnh này là lần anh vào ban chỉ huy liên đội, ra mắt toàn trường hồi lớp sáu.
_Còn đây là hình anh trong ngày tốt nghiệp.
_A, có cả ảnh anh tham gia giải bóng đá thiếu niên nữa này, lớp bảy thì phải.
_......
Tôi xem từng cái rồi khoe với anh, toàn là ảnh chụp lén nên chẳng có cái nào anh nhìn vào ống kính cả, hic.
_Cô nhớ hết à. – Hạo Du bỗng bật dậy, hỏi bấ