
đựng, như để bù lại những cái ôm
anh chưa từng nhận được từ bố mẹ... Tôi biết không bao giờ có thể bù đắp được nhưng tôi muốn an ủi anh.
Thấy Hạo Du cũng nằm yên trong vòng tay tôi mà không nói lời nào, tôi
cũng cứ ôm anh mãi. Cho đến khi...nóng không chịu được, tôi mới buông
anh ra.
_Cảm ơn.
Giọng Hạo Du nhẹ nhàng vang lên. Tôi nhìn anh, khẽ cười nhưng vẫn còn
vài giọt nước mắt đọng lại trên mi. Tôi không thể hiểu tại sao một người tưởng chừng như hoàn hảo như anh lại không được bố mẹ yêu thương. À mà
nói thế cũng không phải, nhưng mà...rõ ràng, sao bố anh lại nỡ đánh con
trai mình như vậy. Chỉ vì một môn không đứng nhất, mà lại là môn thể
dục, mà lại là khi anh ốm nên thi không được tốt. Cũng đâu phải do lỗi
của anh. Học giỏi như anh, đúng là khổ thật. Bố mẹ tôi thì chỉ mong tôi
cố gắng học hành hết khả năng, dù có thế nào thì vẫn luôn tự hào về tôi, chưa bao giờ chê trách tôi điều gì cả. Ngẫm lại, Hạo Du nói ghen tị với tôi cũng là thật.
Hóa ra...Hạo Du cũng đáng thương lắm.
Sau cái ôm và lời nói cám ơn gượng gạo của Hạo Du, chúng tôi lại im
lặng, tự nhiên tôi chẳng biết nói gì nữa nên chỉ cứ ngắm anh. Thỉnh
thoảng anh quay lại bắt gặp ánh mắt của tôi thế là lại quay đi, hết nhìn trời rồi nhìn đất.
Bỗng dưng tôi lại muốn...hát, thì bình yên thế này cơ mà. Vậy là tôi
ngước lên nhìn trời và nói bâng quơ, nhưng đủ để anh nghe thấy.
_Anh có muốn nghe em hát không?
_Hử? Ừ, hát đi.
Nghe anh nói vậy, tôi thích chí gật đầu lia lịa và bắt đầu hát, lần này là Love Paradise của Kelly Chen. Không hiểu sao tôi rất thích mấy bài hát tiếng anh yêu đương, chăc vì tôi có thể hát được chúng chăng^^
“You're always on my mind
All day just all the time
You're everything to me
Brightest star to let me see
...
I pray to be with you
through rain and shiny days
I'll love you Till I die
Deep as sea Wide as sky…”
Ôi, lời bài hát mới ngọt ngào làm sao, nhất là khi tôi đang hát cho Hạo
Du nghe. Tôi vừa nghĩ vừa len lén nhìn anh. Aizz... anh đâu có vẻ gì là
đang nghe tôi hát đâu cơ chứ, mắt đang để nơi khác mà. Điều đó làm tôi
tự ái kinh khủng. Anh bảo tôi hát thì ít nhất cũng phải chú ý một tý
chứ. Thế là làm vẻ mặt giận dỗi, tôi im lặng luôn.
_Ơ, sao không hát nữa? Hết rồi thì hát bài khác đi chứ.
Ngay sau khi tôi im lặng, anh quay ra nhìn tôi hỏi luôn với vẻ mặt rất
ngạc nhiên. Hóa ra là anh có nghe tôi hát, tuy vậy, đang giận...dở nên
tôi vẫn giả vờ nói với giọng giận dỗi.
_Anh đâu có nghe em hát.
_Ai bảo vậy, hát tiếp đi xem nào.
Nghe anh giục, tôi nhìn anh rồi lại hát tiếp, lần này là You are my destiny của F(x), một bài hát tiếng Hàn. Thực ra là tôi hát thôi cứ có lẽ là
lời không đúng lắm^^. Tôi có đi học tiếng Hàn vài tháng, nhưng mà chỉ
vài tháng thôi, nên hát cũng chủ yếu là hát nhẩm theo mà thuộc lời. Dù
vậy, tôi vẫn thấy anh chăm chú nghe, làm tôi cũng hơi ngại. Nhỡ sai mà
anh biết được thì ngại lắm.
_Hết rồi ạ. – tôi hít một hơi dài sau khi hát, cười khá tươi.
_Tiếng Hàn à?
_À vâng, lời nó hay lắm đó, nhưng mà...có lẽ em hát không được chuẩn, hì. – không hiểu sao tôi lại tự khai ra nữa.
_Vậy à, có gì mà hay?
_Anh có đang nghe lời thú nhận của em không vậy?
Bài hát này là dành cho anh đấy
Em sẽ bước tới bên anh
Và nói với anh những lời ngọt ngào và êm ái hơn
Rằng em yêu anh
Anh là người duy nhất em cần
Đó là lí do giải thích cho mọi thứ
Em luôn ổn chừng nào em còn có anh bên cạnh
Ngay cả khi mùa hay thế giới có thay đổi
Em vẫn luôn luôn như vậy và vẫn sẽ yêu anh
Bởi anh là định mệnh đời em…
_Lời bài hát à?
_Dạ vâng^^ – tôi nhoẻn cười.
_Vậy mà tôi cứ tưởng cô đang tỏ tình với tôi cơ đấy. – Hạo Du nói hết sức thản thiên.
_Ơ, cứ coi như vậy cũng được, hì.
Tôi cũng nói tự nhiên, không nghĩ ngợi gì. Từ trước đến giờ tôi vẫn tỏ
ra là yêu anh nhưng có bao giờ nói ra ba cái từ đấy đâu, mà bài hát thì
đúng y hệt ý tôi, hihi.
Tôi nói rồi bỗng thấy mặt anh đỏ rần rần, anh quay ngay đi mà không nói gì. Hẳn là anh đang xấu hổ lắm^^
_Thôi, hát tiếp đi.
_Em mệt rồi.
_......
Nghe tôi nói thế, anh chẳng nói thêm gì, lại còn ngồi im. Tôi nhìn anh rồi ngồi dịch sát vào, khẽ thỏ thẻ:
_Em dựa vào vai anh được không?
_Bình thường cô có bao giờ hỏi tôi đâu, giờ lại còn hỏi.
_Hì, thì... – tôi ngượng nghịu – nhưng anh có muốn không, nếu muốn thì em mới dựa.
_Ờ muốn.
_Hì hì
Tôi toét cười rồi ôm luôn lấy tay anh, khẽ dựa vai anh. Tôi không biết
sao anh lại đồng ý nhưng tôi thấy hạnh phúc lắm. Tôi dụi dụi đầu vào cổ
anh, nhắm mắt để cảm nhận trọn vẹn khoảnh khắc tuyệt vời này. Gió khẽ
len qua tóc tôi, mơn man đôi má khiến tôi khẽ rùng mình, hơi lạnh. Tôi
lần tay đến chỗ tay anh rồi siết nhẹ. Ấm áp quá, trái tim tôi, nó đang
thổn thức không nguôi. Nó đang gọi tên anh đấy, anh có nghe thấy không,
Hạo Du?
3 p.m
_Hai đứa đi đâu mà để một mình Hạo Nhiên ở lại thế hả, chẳng biết phép tắc gì cả.
Tôi với Hạo Du vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trách mắng của bố tôi – đang ngồi chơi cờ