Pair of Vintage Old School Fru
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327453

Bình chọn: 7.5.00/10/745 lượt.

tặng cô, nhìn cô bé lúc này thật kiều diễm nhưng cũng không kém phần nhí nhảnh dễ thương, chiếc nơ to phía sau càng làm cho cô thêm nổi bật. Nhờ có chiếc váy mà Tiểu Minh chỉ trang điểm nhẹ thôi là đã

rất xinh rồi.

Còn Tiểu Phần lúc này cũng rất xinh đẹp trong bộ váy xanh lá mà cô đã

chuẩn bị trước để mặc. Tiểu Phần vốn không thích mặc váy, quần áo cô chỉ đơn giản là áo phông, quần jean hoặc những bộ đồ đơn giản, thoải mái,

dễ dàng hoạt động. Thực ra là Tiểu Phần cũng chẳng phải thuộc tuýp người năng hoạt động, chỉ là cô không thích ăn mặc cầu kì cho lắm.

Nhưng tối nay Tiểu Phần mặc váy quả là rất hợp, rất đẹp. Bộ váy xanh bó

sát người làm cô trở nên quyến rũ hơn nhiều. Dáng người dong dỏng cao,

lại thêm những đường cong của một cô bé tuổi mới lớn, Tiểu Phần tuy

trông lớn hơn vài tuổi nhưng không thể phủ nhận được vẻ đẹp đến hoàn hảo của cô lúc này. Hai má hây hây đỏ, mắt đánh đậm, đeo circle lens (kính

giãn tròng) xanh lam, thêm nữa là đôi môi hồng ngọt ngào, phải chăng vì

thế mà khi Tiểu Phần với Tiểu Minh vừa bước xuống dưới nhà, cả sáu con

mắt duy nhất chỉ dồn về cô ấy, khiến cô ngại ngùng khẽ cười gượng, tay

đưa lên vuốt những lọn tóc đã được Tiểu Minh uốn xoăn nhẹ và buộc lệch

sang một bên. Phải công nhận cô bé dễ thương kinh khủng.

Tiểu Minh đứng bên cạnh không sao thôi cười được. Chắc mọi người không

thể biết rằng, để có một “thành phẩm” tuyệt hảo thế này, cô đã phải mất

bao nhiêu công sức năn nỉ, động viên, dọa nạt... =.=. chỉ là Tiểu Phần

đã mang cái váy sang theo “lệnh” của Tiểu Minh (cái váy là quà sinh nhật Tiểu Minh tặng Tiểu Phần năm ngoái nhưng cô chưa mặc lần nào) nhưng lại không chịu mặc, cũng không chịu để Tiểu Minh trang điểm cho nên Tiểu

Minh mới phải hết dùng “nhu” lại dùng “cương” như thế. Dù sao thì bây

giờ cô cũng rất hài lòng khi nhìn thấy Tiểu Phần rạng ngời thế kia, quả

thấy mình có tài năng...hơn người.

_Mọi người, pờ-rét-ty (pretty) chưa^^

Tiểu Minh toe toét cười, hết xem thái độ của mọi người lại quay ra nhìn

Tiểu Phần cười bẽn lẽn bên cạnh, lại càng thấy phục bản thân hơn. Thế mà sau vài phút ngỡ ngàng, Hạo Du lại cúi xuống...lau ly. Đình Phong cũng

chỉ khẽ cười không nói gì. Chỉ có mỗi Hạo Nhiên là tươi cười vỗ vai hai

cô:

_Tiểu Minh, em rất giỏi...

_Ơ, sao lại khen em.

Hạo Nhiên mới nói được nửa câu, Tiểu Minh đã “bức xúc” nói lại ngay.

Tiểu Phần xinh thế kia không khen lại khen mình, bức xúc không kia chứ.

_Thì em trang điểm cho Tiểu Phần xinh thế này chẳng là giỏi sao. – Hạo

Nhiên nói rồi quay ra nhìn Tiểu Phần, lại cười rất tươi – anh chưa có

người yêu đây này.

_Hì, là Tiểu Minh bắt ép em đó, đâu có xinh chứ ạ. – Tiểu Phần ngượng ngùng cúi gằm mặt nói.

_Phải, đâu có xinh gì chứ.

Không khí đang vui vẻ bỗng trầm xuống bởi câu nói của Hạo Du. Cậu nói

câu đó ra một cách rất thản nhiên, nói mà không để ý gì đến mọi người,

không để ý đến cả ánh mắt đáng sợ mà Tiểu Minh “dành” cho cậu.

_Này, anh nói thế là sao hả? – Tiểu Minh tay chống nạnh, vẻ mặt vô cùng...hung dữ.

_Tiểu Phần không trang điểm xinh hơn nhiều mà, không lẽ bạn không biết. Mình chỉ nói thật thôi mà.

Lần này nói rồi, Hạo Du ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phần. Cô lúng

túng thấy rõ, khẽ cười nhưng vẫn hơi buồn. Rồi cô kéo luôn tay Tiểu Minh về phòng đòi lau phấn đi cho mình. Tiểu Minh lúc này rất khó xử, đành

phải theo lời Tiểu Phần, vừa lau vừa cố gắng an ủi cô là Hạo Du không có mắt thẩm mĩ (?)

Ở dưới nhà, Hạo Du cũng đang bị “chỉ trích” bởi Hạo Nhiên.

_Thằng nhóc này, sao chẳng biết ý gì cả, nói vậy với một người con gái mà được à.

_Em chỉ nói sự thật thôi mà.

_Kể cả sự thật đi nữa. Aizz..., sao mình lại có thằng em chẳng biết...nịnh gì thế này.

_Tiểu Giang gọi em rồi, anh đi đón cô ấy đi, nhanh lên.

Hạo Du đổi chủ đề ngay và ẩn Hạo Nhiên ra cửa, không để anh nói thêm lời nào. Căn nhà lúc này lại yên tĩnh như trước khi Hạo Nhiên đến. Đình

Phong tiếp tục lau chùi bếp, Hạo Du cũng ra giúp Đình Phong nhưng chẳng

ai nói gì với nhau.

Được một lúc, hai cô gái của chúng ta lại đi xuống. Lần này Tiểu Phần

chỉ mặc bộ váy trắng đơn giản (của Tiểu Minh), viền bông trắng muốt, tay đeo vòng ngọc trai (của Tiểu Minh). Bộ váy tuy không đẹp bằng bộ vừa

nãy nhưng vẫn mang lại cho Tiểu Phần một vẻ đẹp nhẹ nhàng và trong sáng.

Tiểu Minh đi xuống không thấy Hạo Nhiên đâu liền hỏi Đình Phong (vẫn còn tức Hạo Du vụ vừa nãy nên làm lơ):

_Đình Phong, anh Hạo Nhiên đâu rồi ạ?

_Đi đón Tiểu Giang rồi.

Người trả lời là Hạo Du. Tiểu Minh nghe thấy nhưng vẫn cố tình lờ đi.

_Đình Phong, Hạo Nhiên đâu rồi anh?

_Thì đó, em nghe thấy mà...

_Vậy ạ. Mà em với Tiểu Phần ra ngoài tí nha. Anh đi tắm trước đi, đừng dọn nữa, bọn em đi về là bắt đầu mở tiệc luôn đó.

_Em đi đâu thế vịt con, để anh đi cùng với.

_Không, em đi có tí việc mà. Anh đi tắm đi, người anh toàn mùi thức ăn,

hì. Bọn em về đến nhà là phải chỉn chu rồi đấy nhá, bye nha.

Tiểu Minh nói liền một tràng rồi cùng Tiểu Phần đi ra cửa luôn. Vì buổi

chiều thông báo muộn quá mà Tiểu Phần vẫn chưa mua kịp gì cho trò chơi,

bây