XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327430

Bình chọn: 9.5.00/10/743 lượt.

lịch thiệp.

Có ai lại không đứng người vì cái nụ cười kia không cơ chứ!

Tiểu Phần cũng không ngoại lệ, cô nhìn Đình phong mà bối rối vô cùng.

Bỗng dưng sự tự tin của cô bay mất đâu hết, trong đầu chỉ còn đọng lại

được giọng nói nhẹ nhàng dễ mến và nụ cười vừa nãy. Tim cô đập nhanh hơn hẳn, da mặt tê rần rần.

Đình Phong thấy cô bé kia gọi mình mà không nói gì bèn hỏi lại:

_Em muốn nói gì à?

_A, em...em muốn...muốn hỏi cái này. - Tiểu Phần ngại ngùng lắp bắp không thành câu.

_Ừ, em cứ hỏi đi.

Đình Phong cười khẩy trong đầu. Con gái quả thực ai cũng giống ai, mê vẻ ngoài.

_Em đun sôi cái này rồi, gelatin với nước, đường ý ạ, giờ thì làm gì nữa ạ, em chưa làm pudding bao giờ.

_Em cứ để một tí cho nguội, đi xay xoài anh để kia kìa.

_Dạ vâng, sau đó thì...

_Thì cho xoài xay vào nồi gelatin với kem và sữa tươi đấy, nguấy đều lên là được. Xong đổ ra mấy cái hộp nhựa đựng một lần kia kìa, em hỏi

vịt...à, Tiểu Minh xem có bao nhiêu người.

_Vâng, cám ơn anh ạ. (đỏ mặt)

_Có gì đâu, mà em là Tiểu Phần à?

_Tiểu Minh gọi em như vậy, anh gọi thế cũng được.

_Ừm.

Đình Phong ậm ừ rồi im lặng luôn, tập trung vào làm bánh khúc cây. Thực

ra gà tây và bánh khúc cây đều có thể mua sẵn nhưng Tiểu Minh cứ muốn

anh tự làm cho buổi tiệc này. Chính vì vậy, Đình Phong đã phải nghiền

ngẫm cả đêm để nắm rõ các bước làm, anh không thể để "cô gái của anh"

thất vọng được. Mặc dù phần trang trí và tạo hình cho bánh rất khó vì

không theo nguyên mẫu nhưng Đình Phong sẽ cố gắng hết sức, anh cũng có

chút ít kinh nghiệm làm bánh mà. Chỉ cần Tiểu Minh vui là được rồi, vất

vả tí xíu thế này có xá gì.

Đình Phong nghĩ vậy lại dồn hết cả tình yêu anh dành cho Tiểu Minh vào

cái bánh, tốc độ làm cũng nhanh hơn hẳn, thoáng chốc đã làm xong phần vỏ bánh. Đúng lúc anh vừa để nó vào ngăn trên lò vi sóng thì lại thấy Tiểu Phần quay sang phía mình, cười ngượng nghịu:

_Em đổ ra hết rồi, làm gì nữa ạ?

_Em để vào tủ lạnh đi, có cần anh giúp không?

_Dạ không ạ, hì, em tự làm được mà.

Tiểu Phần nói rồi lại cười và nhanh tay đưa mấy cái hộp vào tủ lạnh

luôn. Đình Phong nhìn cô bé một tẹo rồi đi liền ra chỗ Tiểu Minh. Thực

ra anh hỏi thế cũng vì phép lịch sự thôi (vì Tiểu Phần là bạn Tiểu Minh

mà) chứ bản thân anh cũng thấy mình chẳng cần tử tế với những cô gái

khác ngoài vịt con của anh. Nếu ai anh cũng đối xử tốt thì không biết số lượng người "xin chết" vì anh sẽ còn tăng lên bao nhiêu người nữa đây.

Tiểu Minh đang giữ ghế cho Hạo Du treo đồ trang trí còn lại lên phía

trên cây thông Noel, thấy Đình Phong đi ra liền quay lại nhìn anh cười

tươi như hoa:

_Xong rồi hả anh?

_Chưa, anh đang chờ vỏ bánh chín rồi mới làm kem, cũng nhanh thôi, có gà tây là lâu.

_Bao giờ thì được ạ?

_Chắc khoảng hai tiếng nữa.

Đình Phong nói rồi cười hiền khô. May mà gà tây đã ướp, nhồi ra vị sẵn,

nước sốt cũng có rồi nên đỡ vất vả hơn. Nhưng mà một bữa tiệc Noel đâu

thể chỉ có gà tây nướng, bánh khúc cây và pudding được, anh còn phải làm mấy món phức tạp nữa, tuy hôm qua có tìm hiểu kĩ nhưng chắc chắn là sẽ

có khó khăn.

Tiểu Minh đang đứng chán, thấy Đình Phong ra có người nói chuyện nên vui lắm, cứ cười, quên cả nhiệm vụ giữ ghế cho Hạo Du. Hạo Du nhin thấy

cảnh tượng đấy thì cũng khá khó chịu, nhưng cậu không nói ra, cứ một

mình với tay gắn hết mấy cái kẹo cây, rồi ngôi sao, bông tuyết lên, thấy không cần Tiểu Minh giúp cũng được. Nhưng mà đến cuối cùng lại có hơi

rắc rối, là ngôi sao to nhất gắn lên "nóc" cây thông. Nó hơi xa, muốn

gắn lên được thì phải với khá nguy hiểm, lại không có người giữ nên cậu

cũng đang do dự chưa dám làm ngay. Nhìn xuống dưới thì thấy Tiểu Minh

đang cười tươi như hoa, có vẻ như không muốn có người làm phiền thì

phải. Hạo Du thở dài rồi nhìn lên phía trên, kể ra nếu cố với thì vẫn

làm được.

Nghĩ là làm luôn, cậu một tay cầm ngôi sao lớn, một tay bám vào cây

thông và kiễng lên, một tẹo nữa thôi là được. Rồi cậu lại kiễng thêm một tẹo nữa, chỉ còn tầm vài centimet nữa thôi.

_A...a...a...

Ngay sau tiếng hét, Hạo Du từ trên ghế cao, mất thăng bằng ngã lao xuống...

_A...a...a...

Ngay sau tiếng hét, Hạo Du từ trên ghế cao, mất thăng bằng ngã lao

xuống. Tiểu Minh đứng bên cạnh sợ hãi cũng hét toáng lên, may mà Đình

Phong đã nhanh tay đỡ ôm lấy Hạo Du làm cả hai cùng đổ ập xuống sàn.

Mất vài gây định thần lại, Tiểu Minh lúc này mới cuống cuồng chạy đến

bên hai người, đỡ cả Hạo Du và Đình Phong ngồi dậy, Tiểu Phần cũng nghe

thấy tiếng nên chạy vội ra. Trong trường hợp này rõ ràng là Đình Phong

cần được lo lắng hơn mà. Hạo Du tuy không nặng nhưng ngã từ trên cao đè

vào người anh như thế...

_Đình Phong, anh không sao chứ.

Tiểu Minh sốt sắng đỡ lấy người Đình Phong, Hạo Du thì đã đứng dậy được

rồi nhưng anh thì vẫn choáng. Đình Phong xoa xoa đầu rồi cố gượng cười

cho Tiểu Minh khỏi lo chứ thực ra đang rất đau.

_Không...anh...không sao.

_Thật đấy chứ, không sao thật chứ ạ?

Tiểu Minh rơm rớm nước mắt, đỡ vội anh lên ghế cùng Tiểu Phần. Đình

Phong vẫn hơi choáng, cũng may không làm sao cả, đầu cũng