
chưa bị đập
mạnh xuống đất. Nhưng nhìn cảnh anh vì đỡ "chồng mình" mà như vậy, lại
do nguyên nhân chủ yếu là mình nên Tiểu Minh rất lo lắng, lại vừa áy
náy. Cô nhìn Đình Phong chăm chú hồi lâu mới cất tiếng:
_Anh...thôi, anh lên phòng nghỉ đi anh, nha. Bọn em làm tiếp cũng được.
_Không, anh không sao, chỉ hơi choáng một tẹo, giờ đã đỡ hơn rồi. Cậu
ta... - Đình Phong nói rồi chỉ tay về phía Hạo Du - ...có sao không?
_Ừm, không sao...à...ừm...cám ơn...
Hạo Du nói cám ơn mà cũng thấy gượng gạo, cậu quay mặt đi luôn chứ cũng
không nhìn về phía Tiểu Minh và Đình Phong. Đình Phong thực ra lúc đấy
thấy Tiểu Minh hét lên rất hoảng sợ nên mới "ra tay nghĩa hiệp", bản
thân thấy vừa cứu được người lại vừa "ghi điểm" trong lòng Tiểu Minh.
Còn về phần Hạo Du, cậu tuy được cứu nhưng cũng không thấy dễ chịu chút
nào, bỗng dưng mắc nợ một người mà mình vốn không ưa quả thực chẳng
thích thú gì.
Tự nhiên cả bốn người, không ai bảo ai cùng im lặng. Tiểu Minh lo lắng
cho Đình Phong, mặt cứ tái mét. Cô lo đầu anh nhỡ đập xuống đất... nhưng cũng không dám nói gì, chỉ ngồi yên quan sát sắc mặt anh.
Vài phút sau, Đình Phong mới đột ngột đứng dậy, phá vỡ không gian yên tĩnh nãy giờ.
_Thôi, bánh chắc chín rồi, anh đi xem bánh thế nào.
Tiểu Minh thấy vậy vội níu tay anh, sốt sắng hỏi:
_Hic, liệu có sao không vậy anh, có phải đi khám không anh, nhỡ bị chấn động...
_Hì, vịt ngốc, không sao, anh thấy bình thường rồi. - Đình Phong xoa đầu Tiểu Minh rồi quay ra nhìn Tiểu Phần - Tiểu Phần vào giúp anh luôn nhé.
_Dạ vâng.
Tiểu Phần trả lời lý nhí rồi vội đi theo anh vào bếp. Trong lòng cô chợt có những cảm xúc thật khó tả, có chút gì đó ngưỡng mộ, lại còn chút gì
đó quan tâm lo lắng, lại có cả chút...cảm mến. Mỗi thứ chỉ một chút
nhưng khiến tâm tư trở nên hỗn độn. Thật sự chẳng hiểu bản thân đang
nghĩ gì.
Thấy Đình Phong và Tiểu Phần đi hẳn vào bếp rồi, Tiểu Minh mới chạy đến
chỗ Hạo Du mà ôm chặt lấy cậu. Cô sợ quá, người vẫn còn run lẩy bẩy. Cái lúc mà Hạo Du ngã xuống, cô tưởng chừng như nghẹt thở, tưởng chừng như
tim đang vỡ tan ra, sợ hãi vô cùng.
_May quá, anh không sao rồi, thật là tốt quá.
Hạo Du được Tiểu Minh ôm thì cứ đứng yên, hồi lâu mới đưa tay lên vuốt
tóc cô, dịu dàng. Tiểu Minh lúc này mới ngẩng lên nhìn cậu, hai mắt đen
láy, trong veo.
Hạo Du cứ nghĩ là sẽ phải nhìn thấy đôi mắt đẫm nước của Tiểu Minh cơ,
nhưng tuyệt nhiên, không hề có lấy một giọt nước mẳt. Hơi thất vọng
nhưng cậu cũng chẳng mong muốn gì được nhìn thấy Tiểu Minh khóc cả.
Thực ra cô bé sợ đến nỗi không khóc nổi nữa, lo đến nỗi không rơi nổi
nước mắt nữa. Nhưng Hạo Du đâu có biết điều đó, cậu chỉ thấy một Tiểu
Minh suýt thì khóc khi hỏi han Đình Phong thôi, chỉ nhìn thấy cô đã rất
ân cần quan tâm đến anh ta. Ừm, nhưng cậu được ôm, thế là hơn rồi.
Hạo Du nghĩ rồi lại chẳng hiểu hơn cái gì nữa, rõ ngớ ngẩn
_Woa, mùi gì mà thơm thế nhỉ?
Chưa thấy người đâu mà tiếng Hạo Nhiên đã vang vào tận trong bếp. Anh
vừa dắt xe vào xong đã ngửi ngay thấy mùi thơm lan tỏa từ trong nhà ra
ngoài cửa. Cũng chẳng trách anh được, món xúp kem nấm Đình Phong làm quả thực là vô cùng hấp dẫn. Nhưng Hạo Nhiên bước vào nhà rồi mới thấy ngạc nhiên hơn nữa, căn nhà chỗ nào cũng có không khí Noel, tuyết (giả) và
kim tuyến giăng khắp nơi, cả đèn neon nữa khiến ngôi nhà trở nên lung
linh và đẹp tuyệt vời. Còn chưa kể cây thông cao đến bốn mét, trang trí
đủ cả kẹo gậy, sao, bông tuyết, trái châu và cả những hộp quà xinh xinh, nho nhỏ treo ở trên và dưới gốc cây thông, một người tuyết (bằng xốp) ở ngay giữa nhà nữa chứ. Và...bàn ăn thì đã sắp xếp đầy đủ và bày biện
đẹp đẽ lắm rồi.
_Cậu lại trổ tài đầu bếp đấy hả Đình Phong?
_Ừ, ở đây tôi là đảm đang nhất rồi còn gì.
Đình Phong nói rồi cười gian, Hạo Nhiên cũng bật cười, anh hôm nay lại nhuộm tóc và đeo khuyên mũi nhìn “kool” kinh khủng.
_Mấy cô gái-của-chúng ta đâu rồi mà có mỗi hai người thế này?
Hạo Nhiên nói rồi tiến lại gần Hạo Du đang cẩn thận lau sạch từng cái ly để chuẩn bị cho bữa tiệc. Cậu vừa làm vừa trả lời Hạo Nhiên, cũng không ngẩng lên nhìn nữa.
_Tiểu Minh với bạn cô ấy đang ở trong phòng trang điểm. Tiểu Giang vẫn chưa đến.
_Sao muộn thế mà vẫn chưa đến. Hay bận không đi đón được thì để anh đi đón giùm cho.
_Nhà cô ấy cũng làm tiệc mà, theo đạo Thiên chúa. Lâu bố mẹ cô ấy không
về nên cô ấy muốn ở nhà với hai bác thêm một lúc. Em còn chưa tắm rửa gì đây, hay anh đi đón Tiểu Giang hộ em.
_Ừ, được thôi. Anh cũng qua chào hỏi hai bác, không biết hai bác có còn nhớ anh không.
_Chắc là Tiểu Giang cũng kể rồi đấy mà. Nhưng... – Hạo Du nói rồi ngước
lên nhìn Hạo Nhiên, ánh mắt không mấy thiện cảm – nhìn anh...chẳng khác
gì du côn cả.
_Hơ, cái thằng này...
Hạo Nhiên nghe Hạo Du nói thì trừng mắt nhìn cậu một cái xém tí nữa là
cháy lông mày. Tuy vậy, Hạo Du vẫn điềm nhiên như không, vẫn tiếp tục
lau ly sáng bóng.
Đúng lúc đấy, Tiểu Minh và Tiểu Phần đã trang điểm xong vừa cười vừa nói đi ra khỏi phòng. Tiểu Minh đã thay bộ váy cũ bằng cái váy hồng Đình
Phong đã mua