Polaroid
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327965

Bình chọn: 7.5.00/10/796 lượt.

ường. Hình như là khó khăn lắm cô ấy mới nói ra được bốn từ đó.

Tôi bỗng chột dạ, lay ngay vai Tiểu Minh, hỏi dồn:

_Tiểu Minh, không phải là bạn yêu Hạo Du đấy chứ?

_Tớ…

_Hai bạn đang nói gì thế, mình mang hoa quả dầm lên này.

Tiểu Minh chưa kịp nói gì thì bất ngờ thấy Hạo Du bê khay hoa quả dầm

vào nên cô ấy cũng im lặng luôn, lại còn nhìn Hạo Du, cười buồn:

_Anh vất vả quá.

_Ăn đi, cả Tiểu Phần nữa. Nếu muốn ăn lạnh thì thêm đá nhé. Mình xuống

dọn dẹp tí rồi lên. – Hạo Du nói rồi cười rất tươi, để khay ở bàn bên

cạnh giường rồi đi ngay ra ngoài.

_Anh…lên đây ngay nhé.

_Ừ.

Hạo Du lại cười, ánh mắt hướng về Tiểu Minh rất dịu dàng. Tiểu Minh lại

cười buồn rồi cúi mặt xuống nhìn cốc hoa quả dầm Hạo Du làm, không nói

gì. Vẻ mặt như vậy là sao chứ. Hình như là từ lúc tôi nói Hạo Du quan

tâm đến cô ấy chỉ là vì trách nhiệm, cô ấy lại buồn hơn trước. Nếu không phải Tiểu Minh thích Hạo Du thì sao lại như vậy chứ.

Thấy Tiểu Minh như vậy, tôi định hỏi lại câu lúc nãy nhưng lại thôi.

Ngẫm lại thì câu cô ấy nói với tôi cũng đúng, tôi chưa yêu ai bao giờ,

đến bản thân có thích Đình Phong không cũng chẳng xác định nổi mà còn đi khuyên cô ấy nữa, khéo còn khiến cô ấy chê cười mình.

Tôi khẽ nắm tay Tiểu Minh, nói nhưng không nhìn vào cô ấy.

_Đình Phong rất yêu bạn đấy.

_Tớ biết. Nhưng bạn đừng khuyên…

_Ừ, không khuyên nữa. Tớ lúc nào cũng ủng hộ quyết định của bạn mà. – tôi ngắt lời Tiểu Minh.

_Hì, cám ơn bạn. Mà…hôm qua anh Đình Phong cũng nói y thế.

_Sau khi bạn từ chối, anh ý có nói gì không?

_Anh ấy buồn lắm, tôi qua còn tắt máy làm tớ lo muốn chết. May sáng nay vẫn đi tiễn anh Hạo Du, vậy là anh ấy vẫn ổn.

Tiểu Minh nói rồi thở dài, quay ra nhìn tôi, ánh mắt rất thảm thương. Tôi khẽ cười như an ủi. Tiểu Minh im lặng một lúc lại nói:

_Tớ cứ nghĩ anh ấy giận tớ luôn rồi cơ. Nhưng sáng nay Hạo Nhiên nhắn

tin cho tớ, nói là Đình Phong rất buồn nhưng không hề trách tớ, còn lo

lắng tớ ốm, sợ không có ai chăm sóc. Đọc xong cũng thấy nhẹ nhõm hẳn,

nhưng chỉ sợ anh ấy chỉ nói thế cho tớ đỡ buồn và lo.

_Không đâu, Đình Phong quan tâm và lo cho bạn thật mà.

Nghe Tiểu Minh nói, tôi bỗng thốt ra câu nói mà không hề suy nghĩ gì. Biết ngay là Tiểu Minh rất ngạc nhiên mà.

_Sao…bạn biết.

_Thì…thì…thu nhập tin tức.

_Thu nhập ở đâu chứ. Tiểu Phần, giấu tớ điều gì đúng không?

Tiểu Minh nói rồi nhìn chăm chăm vào mắt tôi, ánh nhìn rất “áp đảo”, thế là tôi đành “khai” hết.

_Chuyện là thế này, ngày nảy ngày nay, có một…tớ, đi sang nhà công chúa

Tiểu Minh thì thấy hoàng tử Đình Phong đứng “rình mò” ngoài cửa, lo cho

công chúa bị ốm nhưng không dám vào.

_Thật vậy á, anh ấy đứng trước nhà tớ á?

_Ừ, vậy đó, yên tâm chưa. Hoàng tử rất quan tâm đến công chúa đấy, nhưng sợ công chúa giận nên cũng không dám gặp.

Tôi nói rồi cười toét, Tiểu Minh cũng cười híp mắt. Không biết cô ấy

cười vì câu chuyện (một nửa là bịa) của tôi hay vì biết Đình Phong vẫn

còn rất quan tâm đến mình đây. Dù sao thấy cô ấy cười được thoải mái như thế, tôi cũng rất vui, lại chọc cô ấy thêm bằng truyện hoàng tử Đình

Phong và công chúa Tiểu Minh nữa.

Tôi và Tiểu Minh đang ngồi cười với nhau thì nghe thấy tiếng bước chân

Hạo Du đi đến nên im bặt, chỉ còn nhìn nhau cười…bằng mắt. Hạo Du vừa

vào cửa đã nói cười:

_Nói chuyện gì mà vui vẻ thế, mình nghe với.

_Hi, có gì đâu, chọc Tiểu Minh cười chút xíu. – tôi khẽ cười.

_Ừ, cười nhiều là tốt. Ơ, thế vẫn chưa ăn hết hoa quả dầm à, hay mình làm không ngon. – Hạo Du vừa nói vừa ngồi xuống giường.

_Đâu có ạ, chỉ tại bọn em mải nói chuyện quá.

Tiểu Minh nói rồi nhìn Hạo Du cười hiền khô. Rồi tôi thấy Hạo Du cũng quay ra nhìn cô ấy, lại còn khẽ xoa đầu rất nhẹ nhàng.

_Ngon không?

_Có ạ.

_Ừ, ăn nhiều vào, người ta nói bị suy nhược cơ thể thì phải ăn nhiều hoa quả. Nhưng mà…ăn ít đá thôi, coi chừng ho đấy nhé.

_Vâng, hì hì.

Nhìn “vợ chồng nhà họ” nói chuyện với nhau thân mật, tôi ngồi đây mà như hóa tượng đá, chẳng biết phải nói gì. Tôi cứ ngồi nhìn hai người, tự

nhiên lại thấy Hạo Du và Tiểu Minh rất đẹp đôi. Đúng là chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện hai người này lại xứng đôi đến vậy, có lẽ bởi vì Tú

Giang – người yêu Hạo Du quá hoàn hảo đén không còn gì để chê. Hạo Du

với Tú Giang ở bên nhau thì sẽ tạo nên một bức tranh lộng lẫy, tinh tế

và huyền ảo đến từng đường nét, còn Hạo Du với Tiểu Minh, bức tranh tạo

ra chỉ có màu sắc hài hòa, tuy không nổi trội nhưng lại mang lại cho

người xem cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng và rất yên bình.

Nếu hai người này yêu nhau thì có lẽ cũng rất tuyệt!

_Tiểu Phần, bạn nhìn gì chăm chú thế, điện thoại bạn kêu kìa.

_A, vậy à…

Mải nhìn hai người mà điện thoại đổ chuông lúc nào tôi chẳng biết, vội lấy máy ra xem, là mẹ tôi.

_Tớ ra ngoài tí, hì.

Nói rồi tôi vội ra khỏi phòng nghe điện. Hic, mẹ tôi giục tôi về vì đã

đi từ sáng đến giờ. Tôi vâng dạ ngay rồi bảo với Tiểu Minh và Hạo Du.

_Tớ phải về rồi, mẹ giục về, hì.

_Để mình mở cửa cho bạn. Ơ mà mình không thấy bạn đi xe đến, đi bằng gì đấy?

_À, mình đi…taxi… – tôi không dám nói đi cùng Đìn