Insane
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327985

Bình chọn: 9.00/10/798 lượt.

h Phong.

_Tiểu Phần, vậy để tớ lai bạn về nhé!

_Ơ, thôi, bạn đã khỏe hẳn đâu, tớ tự về được mà. Hạo Du, mở cửa giúp mình với.

_Ừ, ở đây nhé, Tiểu Minh.

Hạo Du quay ra cười với Tiểu Minh rồi nhanh chân xuống mở cửa cho tôi. Nhìn cậu ấy, tôi khẽ cười:

_Mình về nhé. Cảm ơn vì bữa ăn, rất tuyệt đấy.

_Hì, rảnh thì qua chơi với Tiểu Minh cho vui nhé.

_Ừ, mình biết rồi, mình về nha.

_Chào bạn.

Tôi chào Hạo Du và…thất thiểu đi về. Thực ra là tôi không hề mang theo

tiền. Sáng nay anh Đình Phong giục tôi đi vội nên tôi không kịp mang

đồng nào. Haiz, chắc là tôi sẽ phải đi taxi về nhà rồi trả tiền vậy, thể nào cũng bị mama tôi mắng cho xem

8 p.m

Rửa bát xong, tôi liền lên ngay phòng Tiểu Minh, em đang nằm một mình trên giường.

_Làm gì thế? – tôi đến bên giường em vừa hỏi.

_Hì, em đang nghe nhạc.

Tiểu Minh thấy tôi hỏi liền ngồi dậy ngay, em bỏ tai nghe ra rồi nhìn

tôi cười hiền khô. Ôi, tôi nhìn mà chỉ muốn ôm ngay em vào lòng.

_Nghe gì thế?

_Nhạc Hàn, anh nghe không ạ, One love của Suki.

_Ừm, tôi không thích nghe nhạc Hàn lắm, hay…hát cho tôi nghe đi.

Tôi nói rồi nằm luôn xuống giường rồi khẽ xoa đầu em. Tiểu Minh nắm ngay lấy tay tôi, xoa xoa ra vẻ thích thú lắm.

Rồi em nhìn vào mắt tôi, gật đầu ngoan ngoãn:

_Nhưng em hát không đúng lời đâu.

_Hát đi.

_Đừng chê em nhé!

_Ừ, em hát đi.

Tôi gật đầu nhẹ, thế là em bắt đầu hát ngay. Nhìn em hát dễ thương thật, mắt cứ long lanh, cảm giác như em được hát cho tôi nghe nên rất hạnh

phúc vậy.

Tôi nằm trên giường, chăm chú nghe em. Thực ra tôi không thích nhạc Hàn, nghe cũng chẳng hiểu gì nhưng thích em hát cho tôi, thích lắm.

Đáng lẽ ra tôi phải quyết định cứ đối xử bình thường với em từ mấy hôm

trước mới phải, dù sao cũng không khiến em với tôi đau khổ như thế trong suốt những ngày qua. Nhưng…tôi thực sự cũng không biết quyết định của

mình như vậy có đúng đắn không nữa. Chỉ là…tôi không thể chịu được nhìn

Tiểu Minh tiều tụy như thế, không thể chịu được nghe giọng em khẩn thiết gọi mình mà không thể chạy đến ôm lấy em, không thể chịu được…

Nhưng nghĩ đến Tiểu Giang…, tôi đã hứa sẽ mang trọn trái tim trao cho em mà bây giờ gần gũi với Tiểu Minh thế này, có phải là bất công với em

quá không. Nếu em biết chuyện tôi với Tiểu Minh đã cưới nhau, lại đang ở bên nhau thế này, chắc em sẽ đau khổ lắm. Tôi đã hứa là sẽ không làm em khóc nhưng sao lại không thể ngăn trái tim mình xao xuyến trước Tiểu

Minh. Nhìn Tiểu Minh bị tổn thương cũng chính như là vết thương trong

lòng mình vậy.

Mà không hiểu sao hôm nay Tiểu Giang lại không đi tiễn anh Hạo Nhiên,

hôm qua em đã hứa là sẽ đi mà. Sáng nay tôi đến nhà bố mẹ em còn bảo em

đang mệt, không muốn ra khỏi phòng, không biết là có sao không. Nghĩ

cũng thấy hơi lo.

_Hạo Du, không nghe em hát à, anh…

_Ơ, à, em hát xong rồi à.

_Anh chẳng nghe em hát.

_Có mà.

Thấy Tiểu Minh nói giọng giận dỗi, tôi khẽ cười nhìn em thế là em lại nhoẻn cười ngay. Em bỗng cúi sát mặt tôi, thì thầm:

_Hạo Du, anh nhớ những gì sáng nay nói với em đó nha.

_Ơ, nói gì đâu. – tôi giả vờ ngó lơ.

Mới nghe thế mà Tiểu Minh đã xị mặt ngay.

_Ơ, sao lại nói gì đâu, hic hic.

_Thế nói gì, em nói lại xem.

_Anh bảo với em là sẽ cố gắng quan tâm đến em, không lạnh lùng, thờ ơ với em nữa cơ mà. Không phải chỉ nói giỡn cho vui đấy chứ.

_Ừ, nói giỡn thôi.

Tôi nói thản nhiên. Rồi thấy mắt em long lanh như sắp khóc đến nơi, tôi bật cười:

_Thôi nhớ mà, nhớ mà.

_Thật không?

_Thật.

_Nhưng sao lại là “cố gắng quan tâm”?

_Ừm, thì…

_À, có phải là, vì em không phải Tú Giang đúng không?

Tiểu Minh mắt hơi buồn nhìn tôi, như chờ đợi.

Tôi không hề muốn gật đầu nhưng đúng là em đã nói đúng mất rồi. Vì tôi

đã quyết định chỉ yêu mình Tiểu Giang nên…với Tiểu Minh chẳng thế toàn

tâm toàn ý được. Tôi chỉ có thể cố gắng quan tâm và chăm sóc em như…em

gái mình được thôi, có muốn ôm lấy em cũng chẳng được nữa rồi.

_Ừ, nhưng sẽ cố gắng mà. – tôi khẽ gật đầu.

_Em biết anh chỉ quan tâm em vì trách nhiệm thôi…

Nói với giọng buồn buồn, Tiểu Minh cầm lấy tay tôi đan vào những ngón

tay nhỏ bé mềm mại của em. Rồi em áp tay tôi vào má em, giọng nhỏ xíu:

_...khi nào hết trách nhiệm rồi sẽ chẳng quan tâm đến em nữa, đúng không?

_Tiểu Minh à…

_Hì, em biết mà. Em sẽ không buồn đâu. Tiểu Phần nói anh sẽ chẳng thể

sống cùng em mãi được, rồi anh sẽ lấy Tú Giang. Em biết chứ, lúc

nào…chẳng biết…

_Tiểu Minh à, em đừng khóc.

_Em đâu có khóc, em đang cười mà, anh thấy không, em đang cười mà.

Tiểu Minh nói rồi cố gượng cười nhưng mắt đã ngân ngấn nước. Không thể

chịu được nhìn em như vậy, tôi kéo em gối đầu vào tay tôi rồi ôm lấy em.

_Em còn có rất nhiều người quan tâm mà… – tôi ám chỉ Đình Phong.

_Em chỉ cần anh thôi.

_Xin lỗi Tiểu Minh. Nếu một ngày nào đó, anh chẳng thể quan tâm em được

nữa, lúc đấy, nhớ không được buồn nghe chưa. Cho dù không ai yêu em, thì cũng phải biết tự yêu lấy bản thân mình, được không?

_Nhưng em không làm được. Em sẽ nhớ anh không chịu nổi mất.

_Phải mạnh mẽ lên chứ, nếu em khóc thì anh sẽ không bao giờ qua