80s toys - Atari. I still have
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326095

Bình chọn: 9.00/10/609 lượt.

u Minh chứ.

Đình Phong lại chậm rãi mở mắt, nhìn lên Tiểu Phần đang cười. Thấy hình

bóng Tiểu Minh trong đó, trong lồng ngực anh có một vật lại bị nỗi đau

chèn ép đến đáng thương.

Đã lâu không có ai cười với anh một nụ cười ấm áp đến như thế. Đình

Phong bỗng như thấy Tiểu Minh trước mặt, miệng anh cũng nhếch lên cười,

tay bấc giác đưa lên muốn chạm vào đôi má kia, bờ môi đỏ hồng kia.

Nhưng đến lúc tay đã ở giữa khoảng không, Đình Phong mới giật mình nhận

ra trước mặt anh nào phải cô gái anh yêu, mọi thứ lại vẫn là thế, ảo

giác mà thôi.

Đình Phong thu hồi ngay tay về, quay mặt đi, đúng là chất giọng lành lạnh anh vẫn nói với Tiểu Phần:

_Mấy giờ rồi thế?

_Gần ba giờ sáng rồi.

Tiểu Phần giọng không giấu giếm nỗi buồn. Cô hoàn toàn hiểu Đình Phong vừa nghĩ gì và hành động đột ngột đó là sao.

_Em… – Đình Phong vẫn gọi Tiểu Phần là em thay vì là “cô” như với những cô gái khác – vẫn thức suốt đó hả?

_Ừm.

Tiểu Phần hiền lành cười, dẫu biết Đình Phong chẳng thấy. Mọi ngày Đình

Phong ngủ, Tiểu Phần cũng thức trông anh, lấy nước cho anh uống…nhưng

cũng thường mệt quá mà ngủ quên đi mất. Tất nhiên là cô tỉnh trước anh,

vì lúc Đình Phong dậy đã là gần mười giờ sáng hôm sau rồi.

_Không cần phải thế đâu. – Đình Phong nửa ngày mới trả lời lại một câu.

Mặt vẫn hướng vào trong. Giọng anh cơ hồ không chút biểu cảm, nhưng thực ra anh cũng có chút cảm kích. Lúc đó anh thực sự rất đau, trong bụng

hơi nóng như cuộn lên từng đợt muốn đốt cháy cái dạ dày của anh, làm anh đau đến rên rỉ cũng không nổi, may mà có Tiểu Phần.

Tiểu Phần nghe mà tim nhói đau:

_Không sao, là em muốn…chăm sóc cho anh.

_......

_Thực ra…cũng là vì lời hứa bốn năm trước, anh có nhớ không?

Tiểu Phần hơi run, mắt cô nhìn thẳng vào mặt Đình Phong vì biết anh không quay lại, tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường.

Là lời hứa xa xưa đó, anh có còn nhớ không?

Nếu một ngày, người Tiểu Minh chọn không phải là anh, khi đó…hãy để em chăm sóc cho anh, Đình Phong…

Đình Phong nhớ chứ, khi đó anh đã hứa như thế, nhưng thực chẳng nghĩ sẽ

có ngày hôm nay. Đình Phong đã tự tin lắm, tin là tình yêu của mình có

thể khiến Tiểu Minh hoàn toàn thuộc về anh. Vậy mà… Có phải đây là cái

giá phải trả khi anh đã lừa dối cô bốn năm về trước không?

Đình Phong trầm mặc không nói gì. Nhưng sự yên lặng chính là câu trả lời cho Tiểu Phần rồi đó.

Đáng lẽ ra Tiểu Phần phải thấy vui mới phải chứ, điều cô mong ước – được chăm sóc cho Đình Phong – cuối cùng cũng có ngày có thể trở thành hiện

thực. Nhưng mà cái niềm vui này để làm gì kia chứ, vết thương trong lòng anh lớn đến thế kia, cô chăm sóc anh liệu có làm nó lành lại được

không. Bản thân Tiểu Phần cũng biết…đó là không thể. Ngàn lần không thể.

Chợt cô thấy khóe môi Đình Phong mấp máy như muốn nói gì, nhưng phải đến chục phút sau cô mới nghe thấy tiếng anh, trầm buồn:

_Em…cũng biết là…Tiểu Minh…bỏ anh rồi hả?

Tiểu Phần thực không nghĩ là Đình Phong sẽ hỏi vậy, muốn nói ngay nhưng lời nói sao cứ nghẹn ở cổ họng:

_Cũng…mới thôi ạ.

_Ừ…

Đình Phong miễn cưỡng lên tiếng, rồi lại nằm im. Anh không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Phần, cho dù anh là người có thể thấu hiểu tâm tư người

khác một cách dễ dàng. Đình Phong tự hỏi, liệu Tiểu Phần có vui không,

có mong ngày này sớm không, ngoài Tiểu Minh ra, ai cũng tàn nhẫn với anh hết, à không, sao lại ngoài chứ, đến Tiểu Minh cũng đã…

Đình Phong đột ngột lại thấy quặn đau. Người anh hơi run, mắt nhắm chặt khiến hàng mi cong tựa hồ cũng rung theo.

Tiểu Phần thấy là lại ngay lập tức thấy lo lắng vô cùng:

_Sao thế Đình Phong, anh lại đau à?

_Khô…không.

_Nhưng anh…

_Không sao. Anh muốn ngủ một chút. Em…cũng ngủ đi, không phải thức đâu.

Rõ là biểu lộ khuôn mặt anh đang rất khổ sở. Nhưng Tiểu Phần cũng không

muốn trở thành người nhiều chuyện, nhất là khi anh đã nói thế, đành ngồi yên nhìn Đình Phong cong người nằm trên giường, cơ thể vẫn run lên.

Chắc là Đình Phong nghĩ đến Tiểu Minh nên mới lại đau, Tiểu Phần nghĩ,

và cũng như đau cùng anh. Đình Phong còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm, cô

biết chứ. Có lẽ để cô chăm sóc thế này, Đình Phong cũng chỉ vì còn nhớ

đến lời hứa kia mà thôi.

Đình Phong hẳn là còn yêu Tiểu Minh nhiều lắm.

Nhìn anh đau mà cô cũng không sao kìm được nước mắt.

Cô phải làm gì để giúp Đình Phong bây giờ, cô không muốn nhìn thấy anh như vậy, không hề. Cô phải làm gì đây chứ.

Tiểu Phần ngồi đó, nước mắt chảy dài, lặng lẽ từng giọt rơi xuống dưới tấm ga trải, chốc đã biến mất không còn dấu vết.

Rất lâu sau, cô đã gọi cho Tiểu Minh, bằng thứ giọng của người vừa mới

khóc đến sưng cả mắt. Cô sẽ làm tất cả, chỉ cần Đình Phong được vui, cô

sẽ làm!

Một ngày mới bắt đầu với tiếng chim ca ríu rít. Nắng lười biếng còn chưa

chịu thức dậy chiếu soi vạn vật. Xa xa kia, một chút ánh sáng nhô lên từ vùng trời phía đông như sắp sửa nuốt lấy chiếc chăn tím than mà mới đêm còn đắp lên toàn khoảng không gian rộng lớn. Không khí buổi sáng sớm

thật trong lành làm sao.

Khu chung cư Đại Phát vẫn còn vô cùng yên tĩnh, mọi hoạt động vẫn chưa

được