
không ăn ạ?
_Không, ăn mặn mà.
_A, vậy hay thế này đi. Coi như hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh nhé! – tôi bỗng nảy ra một ý kiến hay ho.
_Nhưng mà ăn gần hết bánh rồi còn đâu. Mà sinh nhật, cũng qua, lâu lắm rồi.
_Không sao mà, em sẽ đi kiếm nến, anh đợi tí nhé.
Rồi không chờ anh nói gì thêm, tôi chạy luôn lên phòng. Nến, hình như
tôi có “giấu” trong tủ một hộp. Đây rồi, tôi cầm vội số 1 với số 6 rồi
xuống nhà. Ngồi phịch xuống sofa, tôi liền nở ngay một nụ cười tươi mặc
dù vẫn đang thở mệt. Tôi cắm ngay hai cây nến vào miếng bánh còn lại
(một góc trái tim^^) rồi bật lửa.
_Đợi em tắt đèn nha^^.
Chạy vội ra tắt đèn, tôi quay lại chỗ anh ngay. Nhìn ánh nến sáng lung linh đẹp quá đi.
_Anh ước đi anh. – tôi háo hức giục anh.
_Còn phải ước nữa à? – anh quay ra nhìn tôi, mặt ngố ngố, trông đáng yêu dễ sợ >.<
_Vâng, phải ước chứ ạ.
Nghe tôi, Hạo Du liền nhắm mắt rồi chắp tay trước ngực. Không biết anh ước gì đây, hoàn hảo đến vậy rồi còn gì nữa.
_Xong rồi, giờ thổi nến chứ hả.
_Vâng.
Tôi mỉm cười gật đầu rồi “ngắm” anh thổi nến. Hạo Du đúng là làm gì cũng dễ thương hết cả, hihi. “Canh” đúng lúc anh thổi nến tắt, tôi liền hát
bài Happy birthday quen thuộc.
_Happy birthday to you, happy birthday to you…
Tôi vừa nhìn anh cười vừa hát, lắc lư cái đầu. Đến nửa bài, Hạo Du cũng
lẩm nhẩm hát theo tôi. Ý, bây giờ tôi mới phát hiện ra anh hát…chẳng hay gì cả, hihi, giọng cứ sao sao ý. Nói chung là không như tôi tưởng
tượng^^.
_...chúc mừng sinh nhật thứ 16 của anh.
_Ừ, cám ơn cô nhé, hì hì.
Oái, anh vừa cười kìa, nhưng nến với đèn tắt tối om nên không nhìn thấy, huhu. Tôi chạy liền luôn ra bật đèn rồi quay lại chỗ cũ, vẫn còn tiếc
lắm vì nãy không được thấy anh cười, hic.
_Cô không ăn nốt bánh là tôi ăn hết đấy nhá.
Hạo Du ngậm cái thìa, nhìn tôi chăm chăm. Ôi, sao nhìn anh trẻ con thế không biết >.<
_Anh cứ ăn hết đi, không cần phần em đâu.
_Vậy…tôi ăn nốt nhé.
Tôi gật đầu rồi phì cười vì bộ dạng của anh lúc này. Rõ ràng, đây mới là tính cách thật của anh chứ tôi nghi cái lạnh lùng anh đối xử với tôi
hằng ngày là cố tình lắm, bình thường ở trường anh cũng vui tính và hòa
đồng lắm mà. Hic, anh toàn “phân biệt đối xử” với tôi.
_Cám ơn cô về bữa sinh nhật. – anh nháy mắt làm tôi ngẩn ra một lúc.
_Không…không có gì ạ. – tôi bỗng bối rối.
_Mà cô không đi học đi à, mai thi học kì rồi đó.
_À vâng, em đi học ngay bây giờ đây ạ. – tôi cười gượng.
_Ừ. Thôi, mười hai giờ hơn rồi, tôi đi ngủ đây. Nạp pin đi, nhớ chưa.
_Hì hì, vâng ạ, em nhớ rồi, chúc anh ngủ ngon.
_Ừm, ngủ ngon.
Nói rồi Hạo Du đi liền vào phòng tắm. Nhìn theo anh một tẹo, tôi lật đật đi bỏ vỏ bánh rồi mang hai cây nến lên phòng. Không phải tôi keo kiệt
bủn xỉn gì đâu nha mà hai cái nến cháy dở cũng giữ lại. Cầm hai cây nến
vào phòng rồi, tôi mới nhẹ nhàng cất chúng vào hộp mà tôi mua để lưu giữ những kỉ niệm với anh, trong đó quyển nhật kí của tôi với vài ba thứ
linh tinh khác. Đây là tờ giấy với vỉ thuốc anh mua hồi tôi bị ốm, đây
là sợi tóc của anh hôm tôi lén vào phòng anh lấy được, còn đây là ít len thừa từ cái khăn tôi đan cho anh cùng với bức ảnh chụp cái khăn bên
cạnh cái thiếp chúc mừng. Bức ảnh tôi chụp trộm hôm bốn người cùng đi
chơi mà tôi đã mang ra quán in ra và cất vào đây, cả miếng urgo tôi dán
cho anh lúc anh bị thương. Và thêm đây, hai cây nến kỉ niệm ngày sinh
nhật của anh (mặc dù quá mất khá lâu^^). Tôi nắn nót ghi từng chữ “Nến
mừng ngày sinh nhật 16 tuổi của Hạo Du” rồi gắn vài túi nilon nhỏ đựng
nến. Đóng hộp cẩn thận xong, tôi thở một hơi thật dài rồi mỉm cười, nâng niu cái hộp cất đi.
Xong rồi, tôi bây giờ phải đi học đã, mười hai giờ rồi. Mai còn thi Lý
và Toán nữa, hai môn tôi dốt đặc, hic hic, phải cố ôn cho kĩ thôi TT_TT
…Cô bé yếu ớt không thể nào chống cự lại nổi, chỉ biết kêu khóc thảm thiết
mà thôi…Tiểu Minh vừa van xin vừa khóc nấc lên. Máu từ miệng bắt đầu
chảy thành vệt dài, hai má đỏ ửng lên đau rát…
6.20 a.m
“Oáp…oáp…”
Tiểu Minh ngáp dài rồi tụt xuống khỏi cái giường ấm áp, uể oải đi về
phía phòng tắm. Hôm qua cô thức học đến gần ba giờ sáng nên hôm nay dậy
rất mệt mỏi, phải qua đến bốn, năm lần chuông mới có thể ra khỏi giường, vậy mà vẫn còn thấy buồn ngủ lắm.
_Ơ, Hạo Du, anh chưa đi học sao?
Cô ngạc nhiên khi bất ngờ thấy Hạo Du vẫn đang ngồi sofa…mút sữa mà chưa đi học.
_Hôm nay Tiểu Giang bảo tôi không cần ra đón nên tôi chờ cô, nhanh đi.
_Vậy ạ. Thế sao anh không gọi em dậy sớm hơn. – Tiểu Minh từ phòng tắm nói vọng ra.
_Lúc gần sáng tôi thức dậy uống nước thì thấy cô vẫn đang học nên mới không đánh thức cô dậy sớm.
_Vậy ạ, hì hì.
Tiểu Minh khẽ cười rồi vệ sinh cá nhân xong là vội lên phòng thay quần áo ngay. Cô phải nhanh không sợ Hạo Du sẽ phải chờ lâu.
_Ổn rồi.
Ngắm mình trong gương một tẹo, Tiểu Minh phi ngay xuống nhà. Đến trước Hạo Du, cô thở mệt, nhưng vẫn gắng cười tươi:
_Anh ơi, đi thôi ạ. Anh…sẽ lai em chứ?
_Không, xe ai người ấy đi chứ. – Hạo Du giọng lạnh tanh.
_Hic, nhưng em không có xe ạ. – Tiểu Minh khổ