
ch nó đến vậy sao.
_Đình Phong, anh thích găng tay đến thế à.
Tôi gõ gõ vào vai anh.
Rồi anh quay sang tôi. Khuôn mặt bỗng dưng không còn rạng rỡ, lại còn có phần ủ rũ. Sốt sắng, tôi hỏi ngay:
_Ơ, Đình Phong, sao thế. Anh không thích kiểu này à?
Anh chỉ lắc đầu, hồi lâu mới nới. Giọng anh nghe rất xúc động:
_Không…tại…chẳng mấy khi được nhận quà…nên…
Tôi nhìn anh. Vốn định hỏi vào những dịp như sinh nhật, giáng sinh…thì
sao, nhưng tôi lại thôi. Chắc là tại bố mẹ anh…Có lẽ, họ chỉ đưa anh
tiền rồi thôi. Anh…quả thực là một đứa trẻ thiệt thòi
_Hì, vậy thì lần sau, chẳng cần dịp gì, em cũng sẽ mua quà tặng anh, nhé.
_Cám ơn em nhiều lắm.
Đình Phong vừa nhìn tôi vừa nói, mắt sáng như sao đêm vậy. Những niềm
vui của anh đúng là nhỏ bé làm sao. Nghe được tặng quà mà vui đến như
vậy, vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng làm anh vui thật nhiều. Tôi hứa đấy.
Ngồi với tôi một lúc, Đình Phong nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. Anh bảo bánh chắc chín rồi nên tôi theo anh luôn vào. Anh đeo găng tay làm bếp rồi
“bắc” cái bánh ra. Ôi, thơm và nhìn ngon quá chừng. Anh để nó nguội rồi
kéo bánh để lên một tấm giấy lót rất lớn và bảo tôi cùng làm “áo” cho
bánh với anh, tức là lớp kem phủ bánh ý mà. Tôi nhìn anh chăm chú, anh
làm trông rất thành thạo, hihi.
_Vịt con, em cho miếng socola vào cái xoong nhỏ kia rồi đun nhỏ lửa cho
socola chảy ra giúp anh. Anh sẽ mặc áo vào cho vỏ bánh trước, hì hì.
Tôi gật đầu liền rồi làm theo anh chỉ, không quên ngó sang anh. Anh đang phết kem cho bánh, nhìn nó bây giờ hấp dẫn lắm rồi đó. Chờ một lúc, anh mới lấy socola tôi đun, nhúng từng quả dâu vào đó rồi để lên mặt bánh.
Ôi, nhìn cái bánh yêu quá đi cơ, chắc không nỡ ăn mất, hic. Tôi chạy qua chạy lại chờ anh trang trí xong. Anh bảo trời lạnh nên không cần cho
vào tủ lạnh mà có thể ăn luôn. Cuối cùng thì anh cũng bê cái bánh ra
“trình” trước mặt tôi, nhìn ngon chết mất >_<
_Vịt ngốc, đây là quà cho em đó. Nào, em ăn thử đi.
Vừa nói anh vừa cắt cho tôi một miếng bánh. Tôi ngắm nó mãi rồi mới đưa
vào miệng. Ui, ăn y hệt ở cửa hiệu luôn đó, ngon lắm lắm.
_Em, ngon chứ? – anh nhìn tôi, chờ đợi.
Tôi cắn một miếng bánh nữa rồi mới gật đầu, ngon ghê cơ.
_Anh cũng ăn đi ạ, hì hì.
_Không, em ăn đi, quà cho em cơ mà. – anh cười hiền.
Tôi đang nhìn miếng bánh, thấy anh bảo không ăn liền ngẩng lên…lườm anh. Rồi tôi dùng tay quệt luôn một miếng kem rồi…phết ngay lên mặt anh.
_Không ăn này. – tôi lè lưỡi, cười gian.
Đình Phong đưa tay sờ lên kem, rồi bỗng bôi ngay nó lên mặt tôi. Thế là
tôi không chịu thua cầm thìa kem chạy vòng quanh đuổi anh để trát kem
lên mặt anh. Thế là hai bọn tôi cùng đuổi nhau chạy ra chạy vào.
Đúng lúc tôi đang quay lại bôi kem lên mặt anh thì bỗng…tôi vấp hai chân vào nhau và ngã ngửa ra sau, chỉ còn biết nhắm tịt mắt chờ tiếng “rầm”
của cơ thể tôi đổ xuống. Nhưng may sao có một bàn tay nào to lớn lắm đỡ
lấy lưng tôi. Hình như là tôi đã ngã xuống giường rồi thì phải. Đơ người mất một lúc, tôi mới mở mắt ra nhìn. Và, tôi bắt gặp ánh mắt của anh.
Đôi mắt nâu nhìn tôi dịu dàng, âu yếm lại ngập tràn tình yêu thương. Tôi cũng nhìn vào mắt anh. Tim tôi, nó lại bắt đầu loạn nhịp rồi, hai má
tôi nóng bừng và cơ thể tôi run lên vì bối rối. Tôi nhìn anh rồi nhắm
mắt, để cảm nhận được cái ôm chặt hơn của anh và cả hơi thở của anh ngày càng gần hơn. Tôi gần như nghẹt thở, tim đập dồn dập dồn dập. Tôi không biết mình đang mong chờ gì ở anh nữa, một nụ hôn ngọt ngào chăng? Có
phải không vậy. Ôi, lí trí của tôi, nó không còn tỉnh táo nữa rồi, chỉ
có con tim là đang rạo rực vì anh thôi.
Bỗng, anh lỏng dần tay và
buông hẳn tôi ra. Tôi nằm phịch một cái xuống giường. Sau một vài giây
bối rối, tôi mở to mắt và nhìn xung quanh, anh đang ngồi bên cạnh nhưng
quay lưng lại với tôi.
_Vịt…vịt con, mình phải ăn bánh thôi, không nó cứng mất bây giờ.
Có lẽ anh cũng bối rối vì chuyện vừa rồi. Tim tôi cũng chưa khỏi loạn nhịp đây.
_Vâng…vâng ạ.
Rồi tôi và anh cùng đút bánh cho nhau. Anh không nói gì về chuyện vừa
nãy nữa nên tôi cũng thế. Cử chỉ bây giờ có hơi gượng gạo vì cả hai đều
vẫn còn đang ngại ngùng. Về phần tôi, tôi còn thấy xấu hổ nữa. Tôi mong
chờ gì ở Đình Phong chứ, khi mà thấy anh buông tôi ra tôi lại có cảm
giác hụt hẫng. Phải rồi, anh đã có người yêu, sao có thể làm thế với tôi được. Tôi cũng đã có chồng là Hạo Du, đâu phải là tôi không yêu anh ấy.
Haiz, nhưng mà…nếu lúc đó anh có hôn tôi thật, thì không biết sẽ còn
chuyện gì xảy ra nữa khi mà lí trí đã không còn làm chủ được bản thân
tôi.
Ngồi ăn hết sức im lặng trên giường, ăn hết được một nửa trái tim, tôi
bắt đầu thấy no no, Đình Phong cũng không ăn nữa từ nãy. Tôi thở hắt một cái, rồi nhìn anh, cười tươi:
_Anh ơi, em no rồi.
_Vẫn còn một nửa cơ mà, em ăn thêm đi chứ. – anh nói mà mắt không nhìn vào tôi.
_Nhưng em thấy no rồi, hì.
_Ừ, vậy thôi. Thế tí em mang bánh về nhé, bỏ đi cũng phí, anh không hay ăn đồ ngọt, hì.
_Vâng ạ.
Tôi nhoẻn cười, nhìn anh cười gượng mà buồn cười quá, chưa bao giờ thấy
anh như vậy. Má Đình Phong lại còn đ