Disneyland 1972 Love the old s
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326722

Bình chọn: 8.00/10/672 lượt.

nấu không?

_Dạ có. – tôi thành thật.

_Thế thì làm vợ anh đi.

_Vợ anh? – tôi vẫn tròn mắt. Tôi làm vợ Hạo Du rồi sao có thể làm vợ anh nữa. Tuy Hạo Du không biết nấu ăn nhưng tôi yêu anh ấy lắm lắm.

_Hì, nhìn mặt em kìa. Thôi, tập trung vào chuyên môn đi nhóc.

Đình Phong bỗng gọi tôi là nhóc rồi xoa đầu tôi rất dịu dàng. Tôi cười

hì hì, rồi lại quay lại tiếp tục xắt bơ. Miếng bơ vàng rộm, thơm ơi là

thơm. Nhìn mà ứa nước miếng à.

Đang xắt bơ, tôi bỗng nghĩ về câu nói lúc nãy của Đình Phong. Tự nhiên

anh bảo tôi làm vợ anh, vẻ mặt đó, chẳng giống như đùa. Hihi, chắc là

anh chỉ trêu tôi thôi. À, mà chẳng phải Đình Phong đã có người yêu rồi

sao, đấy, thế mà còn đùa tôi. Cái chị gì gì đó ở cùng lớp với anh. À,

hình như tên Nhi Nhi gì đó. Tôi vẫn còn quên chưa “tính sổ” với Đình

Phong nữa. Anh dám kêu với tôi là anh vẫn chưa yêu ai.

_Đình Phong…

Làm bộ mặt nghiêm trọng nhất có thể, tôi quay sang gọi anh, giọng nghe rất…hoành tráng.

_Gì em?

Đình Phong quay sang nhìn tôi, hiền lành, còn cười. Tôi hóa ra như người đang định bắt nạt anh vậy TT_TT

_Sao lần trước anh bảo với em chưa yêu ai bao giờ. Yêu ai rồi đúng không? – tôi vẫn hết sức…hùng dũng.

_Anh á. Tự nhiên hỏi lạ nhỉ. Mà anh chỉ bảo là trước kia anh chưa yêu ai, chứ anh đâu có nói bây giờ anh chưa yêu ai.

Trái lại với tôi, Đình Phong vẫn vừa nói vừa cười. Anh còn nhìn chăm

chăm vào mắt tôi như…như…trêu ngươi vậy. Hóa ra tôi bị anh lừa, hic hic. Nhưng mà đúng thật, anh chỉ nói là trước kia anh chưa yêu ai chứ có bảo là bây giờ anh chưa có người yêu đâu. Chỉ có tôi ngốc nghếch nên mới

hiểu lầm anh. Thế mà còn định làm vẻ mặt oai hùng định đi…bắt nạt anh

đây, hic hic. May chưa nói ra cái gì “to lớn”, haiz.

Tôi thở dài thượt, lại nhìn miếng bơ ở phía dưới, lại tiếp tục xắt. Cứ

buồn buồn, chẳng hiểu sao. Mà cái chị người yêu của anh, lần trước đã

bảo tôi không được tiếp xúc với anh nữa. Tại tôi rất yêu quý anh, vậy

nên cứ gần gũi anh chẳng để ý gì. Với lại Đình Phong cũng rất tốt với

tôi nữa. Giờ anh có người yêu rồi, có lẽ tôi nên…bớt thân với anh nhỉ.

Haizzzzzzzzzzz………

_Thở dài hoài thế vịt ngốc. Em không cần xắt nhỏ quá thế kia đâu, chỉ cần thế nào cho nó dễ mềm ra là được.

Tôi vâng lí nhí. Vẫn thấy buồn buồn sao à, không thể hiểu nổi nữa. Tôi

thở dài thượt mấy cái liền. Chăm chú làm cuối cùng thì cũng xong, miếng

bơ đã được xắt nhỏ, và mềm lắm rồi đây này, nhìn ngon vô cùng à. Tôi lấy đũa chọc chọc nó rồi đưa lên miệng mút thử. A, bơ này, ngấy quá

>.<

Sau hồi “thử nghiệm”, tôi đưa luôn cho Đình Phong rồi chạy sang bên anh. Anh đổ bơ vào hỗn hợp trứng–đường–bột mì kia cùng với bột ca cao. Lại

khuấy đều lên, nhìn mà…chóng cả mặt @.@.

_Sao anh khuấy nhẹ tay thế, thế thì bao giờ mới được.

_Hì, nếu em làm mạnh tay thì khi làm bánh sẽ cứng, hiểu chưa.

Tôi nhìn anh, ánh mắt rất ngưỡng mộ. Đình Phong cái gì cũng hiểu biết

hết á, anh giỏi thật là giỏi luôn. Tôi gật gù nhìn anh làm, thích lắm,

muốn phụ giúp một tay nhưng chờ mãi chẳng thấy anh nhờ tôi việc gì. Tôi

đứng ỉu xìu luôn vì chán.

_Vịt con, sao thiếu tinh thần thế. – Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười

cười, chắc tay anh đang làm nên không đưa lên xoa đầu tôi được.

_Em chán. Anh cứ làm một mình. – tôi xị mặt.

_Hì, được rồi, em vào kia lấy một cái khuôn em thích rồi mang ra đây cho anh. Có hai cái ở đó đấy.

Nghe Đình Phong nói, tôi hào hứng chạy vào ngay, rất hăng hái. Ở đây có

một khuôn tròn và một khuôn hình trái tim. Tất nhiên là tôi chọn cái

trái tim rồi. Nhanh nhảu mang ra cho anh, tôi cười rất tươi:

_Anh ơi, anh làm bánh nhiều lắm rồi à.

_Cũng vài lần thôi – nói rồi anh quay ra nhìn tôi cười, tay vẫn đang đổ

“đống” bột vào khuôn – xong phần vỏ rồi, bây giờ anh em mình sẽ cho nó

vào lò nướng nhé.

Tôi đi vội theo chân anh rồi chăm chú nhìn anh để khuôn bánh vào lò. Anh bảo trong lúc chờ bánh chín (30 – 35 phút) thì tôi và anh có thể nghỉ

ngơi^^. Đợi anh cất chậu nước xong đi ra, tôi liền đưa túi quà cho anh,

cười tươi rói:

_Anh, quà của anh nè.

_Gì cơ, tặng anh hả? – anh hớn hở cầm lấy túi quà tôi đưa.

_Anh mở ra đi.

Tôi mỉm cười rồi nhìn anh háo hức lấy đôi găng tay ra. Có vẻ như anh

thích nó lắm, cứ cười suốt thôi. Mà anh cười, lại trông vô cùng hạnh

phúc, vì trong mắt như có hàng vạn những tia sáng lấp lánh vậy, làm cho

khuôn mặt anh lại càng trở nên đẹp hơn.

Không biết…lúc tôi tặng Hạo Du có như vậy không nhỉ? Có lẽ…là không rồi, haiz.

_Vịt con, sao thế, sao em lại thở dài? – anh xua tay trước mặt tôi làm tôi chợt tỉnh.

_À không. Anh đeo thử đi anh. Em xem có đẹp không nào.

Đình Phong quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ. Anh đeo thử ngay đôi găng tay vào, cẩn thận, nhẹ nhàng, rồi lại quay ra nhìn tôi, cười rạng rỡ.

Tôi cũng cười:

_Hì, hợp với anh lắm.

_Thật hả. Đây…là nhân dịp gì thế? – anh mân mê đôi găng tay, hỏi tôi.

_À, nhân…một ngày đi chơi với anh, hì hì.

_Cám…cám ơn em nhiều lắm…

Xem anh kìa, cảm động đến không nói thành lời luôn nữa. Tôi cứ thấy anh

nhìn vào đôi găng tay đầy…âu yếm. Lại đeo suốt, không chịu tháo ra nữa.

Anh thí