
Tôi với cô ấy thì
sẽ có gì xảy ra được chứ. Chẳng phải đã ở với nhau mấy tháng rồi sao.
Nghĩ đến đây tôi bất giác cười thầm trong bụng, cũng chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười nữa.
Bỗng thấy Tiểu Minh giật giật áo tôi:
_Hạo Du này.
_Gì thế?
_Hic, để mẹ đi siêu thị một mình thế có ổn không, đáng lẽ em nên đi cùng mẹ.
_Cô bảo muốn đi với tôi còn gì.
_Đâu có, là anh bảo với mẹ chứ bộ, em đâu có nói.
_Ơ, thế nãy, ai quay ra nhìn tôi… – nghe Tiểu Minh nói bỗng thấy bực
bực. Chẳng phải cô ấy nhìn tôi ý là muốn đi với tôi hay sao.
_Thì em chỉ muốn hỏi anh xem như thế có được không thôi, chứ ý anh là em hướng ánh mắt sang anh, và trong đầu thì nghĩ là “em muốn đi với anh
hơn cơ” hả.
_Tôi…
_Hihi, Hạo Du, là anh muốn đi với em thì có, đúng không.
_Đừng có hiểu nhầm.
_Có mà anh hiểu nhầm em.
Tiểu Minh vừa nói vừa cười lên khanh khách, khiến tôi vừa ngượng vừa bực mà không biết nói sao. Đành mặc kệ cô ấy cười. Đúng lúc thì thấy điện
thoại rung lên bần bật. Hihi, chắc là vợ yêu nhắn tin cho tôi đây mà.
_Này, điện thoại tôi để trong túi quần, lấy ra giúp tôi.
_Dạ vâng.
Tiểu Minh nghe tôi nói nhanh nhẹn rút cái máy ra ngay. Rồi nhỏm đầu ra trước:
_Tin nhắn của tổng đài anh ạ.
_Không phải của Tiểu Giang à?
_Ừm, vâng.
_Ừ.
Tôi ậm ừ rồi quay lại lấy điện thoại tự cất vào túi luôn, cũng không nói thêm gì. Cô ấy cũng ngồi yên không nói gì, tự nhiên không gian lại trở
nên yên ắng đến…bực mình.
_Anh ơi… – Tiểu Minh khều khều tay tôi.
_Gì thế?
_Nhà anh qua rồi kìa.
_À ừ.
Mải nghĩ linh tinh đi qua nhà mà tôi cũng không biết nữa. Quay đầu xe
lại, đến trước nhà, tôi mở cửa rồi để Tiểu Minh dắt xe vào. Đã lâu không về nhà, mọi thứ vẫn thế, không có gì thay đổi, trừ bức ảnh cưới to đùng choán hết cả một bức tường kia. Gì không biết, tôi đã bảo không được
treo ảnh cưới ở nhà tôi cơ mà, bực mình ghê.
_Hạo Du, em có thể lên phòng anh được không? – Tiểu Minh quay nhìn tôi, mắt mở to.
_Phòng tôi có gì đâu mà lên. – sẵn đang bực tức, tôi trả lời với giọng khó chịu.
_Đi, nhé!
_Không được, tôi không muốn người lạ vào phòng.
_Em là người lạ sao…
Tiểu Minh chỉ lí nhí như vậy rồi xị mặt xuống. Tự nhiên nhìn cứ thấy tội tội, bực tức bỗng tan ra hết. Tất nhiên là tôi “không hẳn” coi cô ấy
như người lạ, chỉ là trong phòng tôi vẫn còn để lại một vài thứ liên
quan đến Tiểu Giang, đến bố mẹ hay bác giúp việc cũng không được vào
phòng tôi nữa là cô ấy – người “vợ” bất đắc dĩ của tôi.
Tôi ngồi xuống sofa rồi quay ra xem cô ấy đang làm gì. Trời ơi, cô ấy
đang đứng trước bức ảnh cưới và đưa tay…sờ lên mặt tôi, nhìn mặt còn có
vẻ rất thích thú nữa chứ.
_Cô…đang làm cái trò gì thế =.=
Vừa nghe tôi hỏi, cô ấy rụt ngay tay lại, quay ra nhìn tôi, lúng túng.
_Ơ…em…em…chỉ, à, em thấy bức ảnh đẹp quá nên…
Ngay sau câu trả lời–tôi–biết–thừa–là–nói–dối đấy, cô ấy cười gượng rồi
đi ra ngồi bên cạnh tôi. Tôi cũng chẳng để ý nhiều, trừ việc nhìn mặt cô ấy có vẻ mệt mỏi, môi hơi tái đi. Có lẽ vì lạnh. Tôi nghĩ vậy.
_Hạo Du, dạo này anh rất khác… – giọng cô ấy rụt rè.
_Khác? – tôi ngạc nhiên. Nhưng đúng là tôi cũng thấy mình khang khác mà.
_Anh đối xử với em rất tốt mà.
_Với ai cũng vậy thôi, đúng là tôi có bớt ghét cô đi nhưng cũng chẳng thay đổi gì nhiều đâu. Cô cứ coi như tôi…
_Đang thương hại em, phải không?
Tôi thoáng nhìn vào mắt cô ấy rồi quay đi. Tôi biết nói ra như thế thật
tàn nhẫn nhưng mà tôi cũng chẳng thể nói ra là tôi thực sự đã hết ghét
cô ấy rồi, và những gì tôi làm là vì tôi muốn vậy chứ không phải thương
hại cô ấy. Tôi không thể nói vậy được. Nếu cứ ôm hi vọng mãi thì người
đau khổ chỉ là cô ấy thôi, vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy Tiểu Giang,
chắc chắn là như vậy.
_Hai đứa, mẹ về rồi đây.
_Mẹ…
Nghe tiếng mẹ, tôi liền quay ra, có vẻ như mẹ tôi mua khá nhiều đồ. Tôi định đi ra giúp thì Tiểu Minh đã nhanh nhảu chạy ra rồi.
_Mẹ, để con giúp ạ.
_Tiểu Minh, con sao thế? Hạo Du nó bắt nạt con à?
_Không…không ạ, con bị bụi vào mắt thôi ạ.
Tiểu Minh nói rồi mang ngay đồ vào trong bếp. Tôi nhìn theo cô ấy, thở
dài. Lại khóc rồi, lại bị tổn thương rồi, lại…do tôi. Tôi chỉ muốn tốt
cho cô ấy thôi mà, nhưng lại làm cô ấy buồn mất rồi. Tôi lại thở dài.
Bỗng mẹ tôi đến bên rồi vỗ vỗ vai tôi.
_Hạo Du, sao con bé lại khóc?
_Con đâu có biết. Tại cô ấy đòi vào phòng con…
_Hạo Du, mẹ biết, người con yêu không phải Tiểu Minh. Nghe lời bố nên con mới đồng ý hôn sự này, phải không?
Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi, dịu dàng. Tôi chỉ im lặng rồi khẽ gật đầu. Bà xoa đầu tôi rồi tiếp tục nói:
_Mẹ không bắt ép con phải yêu ai, cũng không thể. Nhưng Tiểu Minh là một cô gái tốt, con đừng làm con bé tổn thương. Mẹ nghĩ nó có tình cảm với
con thật đó.
Điều này thì tôi cũng không biết nữa. Tiểu Minh chưa bao giờ nói yêu tôi nhưng mà…Dù cô ấy có yêu tôi thật thì tôi cũng không thể làm khác được. Mà tôi cũng đâu muốn làm cô ấy tổn thương, là tự cô ấy cứ làm khổ mình
thôi đó chứ. Nếu cô ấy chịu từ bỏ cuộc hôn nhân này, thì cô ấy không
phải buồn, tôi cũng chẳng phải khó xử nữa. Như vậy chẳng tốt hơn ch