XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326911

Bình chọn: 10.00/10/691 lượt.

hết câu. Tiểu Phần bỗng ngó ra

trước mặt tôi. Hốt hoảng xen lẫn ngạc nhiên là vẻ mặt của cô ấy lúc này.

_Tiểu Minh, bạn sao thế? Mà tóc bạn, đã cắt rồi hả?

_Tớ…tớ lại vừa gặp Hoa hồng đen.

_Gì cơ, thế chúng có làm gì bạn không?

_Không, bọn…bọn chúng chỉ…chỉ dọa, bắt tớ tránh xa Đình Phong thôi.

_Đình Phong? Bạn bình tĩnh lại nào, đừng sợ nữa. Hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra xem nào.

Làm theo lời Tiểu Phần, tôi thở dài rồi cố trấn tĩnh lại, cũng đỡ hơn

một tẹo. Tôi cười nhẹ rồi mới chậm rãi kể cho Tiểu Phần nghe chuyện tôi

với Đình Phong, tôi vẫn đang giấu cô ấy về mối quan hệ của bọn tôi.

_Tiểu Phần, thực ra…tớ với Đình Phong…đã khá là thân nhau.

_Ý…ý bạn là sao, Tiểu Minh? Bạn…bạn quen với cái tên đáng sợ đó ư? – đến lượt Tiểu Phần lại lắp bắp.

_Xin lỗi vì đã giấu bạn, nhưng Đình Phong, anh ấy không như bạn nghĩ đâu.

_Lại còn không như tớ nghĩ nữa. Tên đó xấu xa thế nào, ai cũng biết cả.

Bạn lại giống như nhóm Mĩ Kỳ, Tú Quyên lớp mình, yêu cái vẻ bề ngoài của hắn đấy hả?

_Đâu có. Thực sự, anh ấy rất tốt mà, hiền lắm ý.

_Bạn thôi đi, tên đó mà hiền tớ đi đầu xuống đất đó. Á, Tiểu Minh, không phải bạn đã…đã…đã thích anh ta rồi đấy chứ hả? – Tiểu Phần bỗng nhìn

tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

_Hic, sao hôm nay Tiểu Phần đáng sợ thế TT_TT. Không…không phải như vậy, nhưng nếu bạn tiếp xúc, bạn sẽ thấy anh ấy rất tuyệt.

_Tuyệt cái gì chứ. Tớ đồng ý với nhóm Hoa hồng đen rồi đấy, bạn nên tránh xa tên đó ra đi, nhớ chưa.

Hic, cuối cùng thì tôi vẫn không thuyết phục được Tiểu Phần. Nhưng thôi

không sao, bao giờ cho hai người gặp gỡ, cô ấy sẽ nhận ra ngay điều tôi

nói là không sai tẹo nào mà. Tôi cười thầm rồi rút một thỏi socola đưa

cho Tiểu Phần, cô ấy lúc này vẫn đang khá “bức xúc”.

_Tiểu Phần, bạn cầm lấy này, chúng ta sẽ đứng ở cửa “măm” hết trước khi vào thi nhé.

Tôi đưa rồi nháy mắt, cười với Tiểu Phần một cái. Cô ấy cầm lấy rồi cũng cười, vừa bóc vỏ vừa nhìn tôi chăm chú.

_Tiểu Minh, bạn cắt tóc đi nhìn xinh lắm, hihi. Mà hôm qua, Hạo Du đưa bạn về thế nào hả, Tú Giang khá là ghen đấy nhé.

_À, hì, cậu ấy đưa tớ về nhà thôi. Tú Giang giận lắm hả?

_Ừ, cậu ấy còn cãi nhau với Gia Nhi nữa, dễ sợ lắm. Mà hình như cậu ấy

quen Gia Nhi, thấy Gia Nhi còn bảo là nể tình gì gì đó mà.

_Vậy hả, tớ không biết nữa. Chắc thi xong tớ sẽ xuống giải thích với cậu ấy sau. Thôi, giám thị vào rồi kìa, Tiểu Phần.

Thoáng thấy bóng giám thị, tôi với Tiểu Phần vội bỏ cặp chạy vào lớp.

Hôm nay là hôm thi thứ hai trong sáu hôm thi, tôi phải cố lên thôi.

Fighting!!!

9.30 a.m

Tôi – Tiểu Minh, vừa thất thiểu bước ra khỏi phòng thi với vẻ mặt

rất…sầu não vì không làm được bài, hic, tệ quá. Tôi đã cố gắng lắm rồi

đấy chứ nhưng tự nhiên không nhớ ra cách tính phần trăm thế nào cả (thi

hóa), hơn thế nữa lại còn bỏ mất…vài câu không làm được TT_TT. Ôi, tệ

hại quá đi mất thôi.

_Tiểu Minh, Tiểu Minh, bạn đây rồi.

Tiểu Phần từ xa chạy đến chỗ tôi, mặt vô cùng hớn hở.

_Bạn làm được bài không Tiểu Minh?

_A ha, cũng…kha khá. – tôi cười nhăn nhó.

_Hihi, thầy giám thị hôm nay ghê nhỉ, đáng sợ thật đấy. Nghe các anh chị lớp trên nói “ổng” được phong là thầy hắc ám mà.

_Hờ hờ, công nhận là đáng sợ.

Tôi cười gượng gạo rồi bảo với Tiểu Phần:

_Tiểu Phần về trước nha, tớ xuống chỗ Tú Giang một tẹo, hì hì.

_Ừ, bye nha, nhớ ôn bài chiều này ^.~

Tôi vẫy vẫy tay chào Tiểu Phần rồi nhởn nhơ đi vào cầu thang máy. Trong

lúc chờ đợi, tôi sẽ đọc tin nhắn hôm qua Đình Phong nhắn cho tôi. Mà

điện thoại tôi để đâu ý nhỉ, túi áo không có, trong cặp cũng không có.

Hic, thôi chết rồi, điện thoại tôi để ở nhà Hạo Du mất rồi còn đâu. Đúng là xui xẻo mà, hic hic.

[…'>

Bước ra khỏi thang máy xuống tầng một, tôi cứ thở dài thườn thượt. Hôm

nay là cái ngày gì không biết. Sáng sớm gặp Hoa hồng đen, bị một phen

khiếp sợ rồi lại bị Tiểu Phần phản đối mối quan hệ với Đình Phong. Tiếp

đó là không làm được bài thi rồi lại phát hiện ra quên điện thoại ở nhà

Hạo Du. Xuống được đến lớp Tú Giang rồi thì mọi người đã về hết, hậu quả là bây giờ chẳng có xe mà về. Thật đen đủi hết chỗ nói mà.

Tôi (lại) thở dài, lê từng bước nặng nề ra phía cổng trường. Trời đã có nắng nhưng gió vẫn thổi lạnh tê tái.

Tiểu Giang, em phải tin anh chứ

Bỗng tôi nghe thấy tiếng phát ra từ phía sau trường, rõ ràng là tiếng

Hạo Du mà, còn cả Tiểu Giang đấy thôi. Không giấu nổi tò mò, tôi nhẹ

nhàng (lén lút thì đúng hơn) đi ra phía sau. Đúng là Hạo Du và Tú Giang

thật, hình như hai người họ đang cãi nhau. Tôi lén nấp vào bên tường rồi ngó ra…nghe lỏm.

Em à, anh phải làm thế nào thì em mới tin anh đây

Anh nói xem, em làm sao có thể tin anh nữa đây. Những cử chỉ ân cần

anh dành cho Tiểu Minh…rồi…còn có người nhìn thấy anh đưa cô ấy về…Anh

bảo…em…sao có thể…không nghi ngờ anh…được…chứ…


Tú Giang nói rồi…bật khóc nức nở, nước mắt chảy dài hai gò má, vai cứ

rung lên bần bật. Đây…là lần đầu tiên tôi thấy Tú Giang khóc. Thật sự là vậy, cô ấy lúc nào cũng là người mạnh mẽ mà. Xem kìa, Hạo Du đứng đấy

cũng đang