
khôi hài của hắn, cùng với bất cứ lúc nào chỗ nào đều thấy môi
bờ hắn ngâm ngâm tươi cười, dù là bất đắc dĩ, nét tươi cười của hắn cũng sẽ không biến mất. . . . . . Ách, trừ bỏ ngủ say.
Hắn là một nam nhân tốt, cũng là một trượng phu tốt cẩn thận săn sóc nàng.
Đúng vậy, nàng nhớ hắn, nhớ
hắn cùng nàng chia xẻ cùng hái đào hoặc hái táo, cũng nhớ bọn họ trước
khi ngủ nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, cho tới cuối cùng thỉnh nàng “Ăn” một chút “Bữa đêm”không thể cắn cũng không thể nuốt; muốn hắn tùy
thời tùy chỗ đều ngoài miệng cười, như vậy mê người, đều khiến nàng
trong lòng áy náy. Thật sự, nàng rất nhớ rất nhớ hắn, bởi vì. . . . . .
Bất tri bất giác, nàng sớm yêu của chàng nông dân kia rồi!
***
Hai ngày trước khi tới tổng
đàn bách hiểu hội, Cung Mạnh Hiền không thể không tìm sơn động nghỉ một
đêm, bởi vì huynh muội Lục Học Quý độc lại phát tác, vì thế, trời chưa
tối, mọi người liền nằm xuống nghỉ tạm, cũng bịt lấy lỗ tai trốn thật
xa, miễn cho còn chưa ngủ lại bị làm cho điên rồi.
Bên cạnh đống lửa chỉ còn lại có huynh muội Cung Trọng Thư, Cung Tuyết Lăng còn có huynh muội Thôi Cảnh, Thôi Liên.
Bất quá rất rõ ràng có thể
nhìn ra được, bởi vì tỷ muội Lục gia đều ở trong sơn động, Thôi Cảnh
liền tạm thời đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Cung Tuyết Lăng,
tuyệt không lãng phí thời gian.
Khó trách Cung Trọng Thư phá lệ khẩn trương, nghĩ hết biện pháp muốn ngăn cách Thôi Cảnh quấy rầy.
“Thôi công tử, xá muội đã
thành thân và còn lên chức mẫu thân.” Hắn phí công nhắc nhở phong lưu
công tử nhưng đối phương căn bản không thèm để ý đến.
“Phải không? Vậy thì thật là
chúc mừng!” Quả nhiên, Thôi Cảnh tuyệt không để ý, bất cứ chuyện gì đối
với hắn mà nói cũng không trọng yếu, trọng điểm là Cung Tuyết Lăng tuy
rằng so ra xinh đẹp bắt mắt kém tỷ muội Lục gia, nhưng là có bảy tám
phần tư sắc, tự nhiên cũng bao gồm trong phạm vi”Săn bắn” của hắn.”Bất
quá, hắn tại sao không có cùng đi?”
“Ách. . . . . .” Cung Trọng Thư ho hai cái.”Muội phu không biết võ công, đến đây cũng vô dụng.”
“Không biết võ công?” Thôi
Cảnh lập tức nhìn ra Cung Trọng Thư ánh mắt không dễ chịu, đoán rằng đáp án có thể là hắn có thể lợi dụng, vì thế. . . . . .”Như vậy, hắn là làm nghề gì, đại chưởng quỹ tiêu cục?” Hắn dường như không có việc gì hỏi
tới.
“Không phải, hắn là. . . . . . . . . . .” Cung Trọng Thư do dự mà đáp không được. Không phải lấy muội
phu là nông dân lấy làm hổ thẹn, mà là lo lắng muội muội bị cười nhạo.
Đường đường tiêu cục đại tiểu thư gả cho nông dân, ai sẽ tin tưởng!
Bất quá Cung Tuyết Lăng chính
mình tuyệt không để ý.”Hắn là nông dân làm ruộng.” Ai dám cười nhạo nàng cứ việc đến đây đi, nàng sẽ làm đối phương chết càng khó xem!
“Nông dân?” Thôi Liên kinh hô.”Ngươi thế nhưng gả cho nông dân làm ruộng, vì sao?”
“Kỳ quái, nông dân làm ruộng
có cái gì không đúng?” Cung Tuyết Lăng bình thản ung dung gặm chân
gà.”Không có nông dân, các ngươi đã sớm chết đói! Không biết võ công thì như thế nào? Võ công cao tới đâu, còn không phải cần nhờ không biết võ
công như nông dân nuôi sống các người!”
Nàng nâng lên con ngươi khinh
miệt liếc nhóm huynh muội kia liếc mắt một cái.”Trừ phi các ngươi tính
làm thần tiên, sống mà không ăn, bằng không đừng tự cho mình là thanh
cao!”
Thôi Liên xấu hổ n ói.”Ách, đúng. . . . . . Thực xin lỗi, ta không phải ý tứ kia, ta là. . .. . . . .”
“Xá muội là cảm thấy thật bất
ngờ, dù sao người bình thường là sẽ không nghĩ tới tiêu cục đại tiểu thư cùng nông dân ở cùng một chỗ , không phải sao?” Thôi Cảnh trấn định vì
muội muội giải thích, “Ta nghĩ, phu quân của Cung cô nương tất nhiên là
một nam nhân hết sức xuất sắc đi?” Lại thêm mấy câu trừ khử tức giận của Cung Tuyết Lăng, không hỗ là phong lưu công tử trải qua vô số nữ nhân.
“Đó là đương nhiên, hắn là nam nhân tốt nhất trên đời này!” Cung Tuyết Lăng kiêu ngạo ưỡn ngực
nói.”Giản dị thân thiết, cần cù chịu khó, đối với nữ nhân mà nói, hắn
còn là một trượng phu săn sóc ôn nhu, tóm lại, ta chưa thấy qua nam nhân so với hắn tốt hơn !”
“Săn sóc sao?” Thôi Cảnh hạ mắt xuống.”Cô nương có ý tứ là, hắn luyến tiếc cho ngươi làm việc sao?”
“Ai nói , ta cũng không phải
phế vật, vì sao không làm việc?” giơ tay ném xương vào trong bóng
đêm.”Ta là nói, khi ta ở cữ thì rõ ràng cha phái bà vú già đến hầu hạ
ta, mà ta phu quân ta bản thân việc cũng đủ đè chết hắn, nhưng hắn vẫn
như cũ kiên trì muốn tự tay thay ta giặt quần áo nấu cơm, hầm canh tẩm
bổ, nếu là ngươi, ngươi làm được không?”
Hắn thế nào đi, ngay cả pha
trà hắn cũng sẽ không, đâu có thể nào vì người khác giặt quần áo nấu
cơm, còn hầm canh tẩm bổ chứ!
“Khụ khụ, kia vốn là công việc của nữ nhân, nam nhân chúng ta. . . . . .”
“Cho nên , hắn nguyện ý vì ta làm công việc vốn là của nữ nhân, còn chưa đủ săn sóc sao?”
Thôi Cảnh nhất thời ngậm
miệng, thiếu chút nữa không nói ra lời “Ách, vì cuộc sống, nam nhân phải làm các loại công việc, bình thường nam nhân sẽ không như vậy.” Bởi vì
bọn họ có người hầu hạ, nhưng nông dân thì không có.
“Cho nên nói l