
à, vẫn là nông
dân đáng tin cậy. ” Cung Tuyết Lăng liên tục lấy khăn lụa lau tay, một
bên nói thầm.”Ngày nào đó nếu ta ngã bệnh, bên người không có người hầu
hạ, nếu nam nhân của ta cái gì cũng không biết, muốn ta đang bệnh mà
xuống bếp nấu cơm, giữa trưa cùng nhau đói chết thế thì quên đi?”
Không phải vậy chứ?
Hắn lại không hiểu việc trong
bếp, cho dù bức hắn vào bếp cũng vô dụng, mà việc trong bếp nên để nữ
nhân gánh vác, cho dù bị bệnh cũng nên phụ trách rốt công việc, cho nên
là nàng không xuống bếp thì ai xuống bếp?
Nhưng là, hắn thật sự có thể nói như vậy sao?
Miệng mở rộng, Thôi Cảnh lúc
này thật sự là ngay cả nửa chữ đều không thể nào trả lời được, hắn vẫn
là chưa gặp phải loại kinh nghiệm này!
Cung Tuyết Lăng miệng tựa tiếu phi tiếu trêu chọc.”Ngươi biết võ công thì như thế nào, còn không phải so ra kém một nông dân sao!”
Thôi Cảnh có điểm chật vật.”Nhưng m à hiện giờ hắn không giúp được gì cả.”
“Không. ” Cung Tuyết Lăng lắc đầu.”Ta tình nguyện là hắn giúp không được gì, bằng không ai chiếu cố con gái của ta?”
“Ngươi là nữ nhân, tự nhiên là ngươi!” Nam đối ngoại, nữ đối nội, là đạo lý hiển nhiên.
“Ta?” Cung Tuyết Lăng thản
nhiên mỉm cười một cái.”Tuy rằng ngươi theo đuổi qua rất nhiều nữ nhân,
nhưng ngươi nhất định không có đem các nàng bất kỳ một người nào để ở
trong lòng, bằng không ngươi sẽ cũng không nói như vậy.”
“Vì sao nói như vậy?”
“Nếu trong lòng ngươi thực sự
có nàng, như vậy ngươi nhất định tình nguyện người mạo hiểm là ngươi mà
không phải là nàng, chuyện này không quan hệ nam hoặc nữ, chính là có
hay không đem nàng để ở trong lòng. Cho nên. . . . . .” Cung Tuyết Lăng
hơi hơi ôn nhu cười.”Ta là tình nguyện đến, mà hắn ta để ở nhà…”
“Tốt nhất không phải là muốn ta để ở nhà chiếu cố đứa nhỏ!”
Bỗng dưng, trong trời đêm tối
như mực truyền đến một câu trầm thấp cảnh cáo, đột nhiên từ trên hạ
xuống một “Vật phẩm” mềm nhũn rơi vào trong lòng Cung Tuyết Lăng, nàng
kinh ngạc nhìn xuống xem, rõ ràng là một tiểu oa nhi đáng yêu đối với
nàng ha ha chảy nước miếng, nàng nhưng thật giống như thấy lệ quỷ sợ đến thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa hù chết nàng.
“Phù nhi? !” Nàng thét chói tai, nét mặt giơ lên, tròng mắt thoáng chốc trợn tròn, cằm rơi xuống đất, há mồm lại khắp nơi tìm không thấy thanh âm của mình, cổ họng không ra nửa chữ .
Tốt lắm, để ở nhà làm sao cũng không cần nói, dù sao trách nhiệm lại tới trên người nàng đến đây.
“Muội phu? !” Cung Trọng Thư cũng rất ngoài ý muốn, bất quá hắn không chột dạ, cho nên không có bị dọa mất hồn.
Phảng phất dường như có oan hồn nguyền rủa, Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi xuất hiện ở bên đống lửa.
Vì đuổi theo lão bà, hắn y
phục cũng không có thời gian đổi, trên người như cũ là Bố Y nông dân
cùng giầy rơm, tùy tiện bao bọc nữ nhi, tắm rửa thay quần áo liền vội
vàng lên đường, dọc theo đường đi vì thay tã cho nữ nhi khiến cho mặt
xám mày tro, nổi giận trong bụng, hừm hừ. . . . . .
Hắn chậm chậm bước qua chổ tiểu nữ nhân bởi vì kinh sợ mà ngũ quan sai lệch.
“Nữ nhân, chiếu cố đứa nhỏ là trách nhiệm của ngươi, đừng đem nàng giao cho ta!”
” Tiếu … Tiếu … Tiếu. . . . .
.” Thật vất vả rốt cục bài trừ thanh âm, đầu lưỡi lại dồn sức mạnh mẽ,
vòng tới vòng lui luôn vòng không đến vị trí chính xác.” Tiếu ca, Chàng
chàng chàng. . . . . . Chàng như thế nào ở đây?”
“Đúng vậy a, may mắn ta còn
đang cười, bằng không nàng sẽ chết rất khó coi!” Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm nói, ngữ khí không quá hay, nét mặt lại thủy chung cười mị mị, giống
như đội mặt nạ sinh tử phán quan.”Bản thân mình trốn nhà đi, lão bà ta
nên bắt nàng làm gì bây giờ đây?”
Cung Tuyết Lăng chột dạ rụt cổ lại, lấy con gái ôm ở trước ngực làm tấm chắn, cười toe toét xấu hổ.
“Người ta. . . . . . Người ta không phải có lưu tờ giấy cho chàng sao?”
“Tờ giấy?” Đứng lại trước mặt
Cung Tuyết Lăng, Độc Cô Tiếu Ngu hai tay từ từ vòng trước ngực, híp lại
mắt, cao cao tại thượng bễ nghễ ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn thê
tử.”『 thực xin lỗi, ta phải đi giúp phụ thân! 』, cứ như vậy một câu,
nàng nghĩ ứng phó ai?”
“Chàng!” đưa con gái lên phía trước, người nào đó nghiêm chỉnh trốn con gái sau lưng đang cười khanh khách.
“Người nhát gan!” Độc Cô Tiếu ngu không biết nên khóc hay cười thở dài.”Nàng hẳn là thương lượng với ta trước chứ.”
Vốn tưởng rằng nàng sẽ trước
cùng hắn thương lượng qua sau mới quyết định, cho nên hắn mới không có
nhìn thẳng nàng, không nghĩ tới nàng so với hắn càng lỗ mãng hơn, vụng
trộm bỏ đi mất!
Nàng rốt cuộc có hay không xem hắn là trượng phu?
“Thương lượng với chàng trước, chàng nhất định sẽ không để cho ta tới chổ này!” ở sau lưng tiểu oa
nhi khanh khách cười to truyền ra tiếng người nào đó lẩm bẩm.
“Ai nói vậy, ta chẳng những sẽ cho nàng tới, còn có thể cùng đi với nàng.”
“Nha? !” Tiểu oa nhi hưng phấn vung tay dưới cánh tay đột nhiên toát ra một đôi mắt kinh ngạc. “Chàng
sẽ cho ta tới tới, còn có thể cùng. . . . . .” Nghẹn lời, thét chói tai
“Theo ta cùng đi? Chàng theo ta cùng đi sao?”
“Nhạc phụ gặp nạn, ta không thể theo hỗ tr