
n eo cô .”Tôi tên là Dư Lôi Ân.”
Đường Vân lúc này thực thở phào nhẹ nhõm, thừa cơ lui ra thân thể, lại bị hắn kéo.”Dư tiên sinh. . . . . .”
“Lôi, gọi anh là Lôi.” Hắn nâng bàn tay của cô lên vừa hôn.
Đường Vân đơn giản chỉ là bỏ qua cảm giác nóng rát trên mu bàn tay.”Tôi ngày mai còn phải . . . . . .”
“Ở lại theo anh?” Hắn không tha cho cô hoài nghi mệnh lệnh nói.
Đường Vân trừng mắt hắn, một hồi lâu mới nói: “Tôi phải đi về.”
“Đến đây đi? Đường Vân.” Hắn tựa hồ không nghe thấy cô…, đơn giản chỉ cần kéo cô hướng trên một khối đá lớn .
“Tôi thật sự không có thời gian, mời
buông tôi ra.” Ở nơi này bốn bề vắng lặng trên bờ biển, cô nam quả nữ. . . . . . Cô không thể không đề cao cảnh giác.
“Anh đại khái có thể tìm bạn gái của
mình chỉ cần bỏ ra một món tiền lớn, tôi tin tưởng họ nhất định rất
thích cùng anh.” Chẳng biết tại sao, lòng của cô lại bởi vì ý nghĩ như
vậy mà khẽ đau nhói lấy.
“Chậc chậc? Mùi dấm chua quá đó?” Hắn vui vẻ cười.
Đường Vân im hơi lặng tiếng lần nữa
cường điệu, “Tôi muốn trở về?” Hắn là cái nhân vật nguy hiểm, nhìn hắn
mới vừa rồi có thể đem cô dẫn dụ được mất đi để ý trí liền biết rằng, cô nhưng tuyệt đối không lần nữa cùng hắn đơn độc ở chung một chỗ.
Thế nhưng hắn lại thoải mái mà chau chau mày.”Anh nói rồi, đây là em thiếu nợ của anh.”
Đây là cái gì Logic? Đường Vân không nhịn được nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hắn.
Ở cô đồng thời sững sờ, hắn đã đem cô kéo ngồi ở trên tảng đá lớn.
“Tại sao muốn tôi cùng anh?” Cô không chút suy nghĩ thốt ra .
Hắn đảo mắt nhìn cô, làm người ta cảm
thấy khó khăn ánh mắt của cô không được tự nhiên rũ mắt xuống. Hồi lâu,
đang thời điểm khi cô cho là hắn không có trả lời, lại nghe thấy hắn
thanh âm trầm thấp vang lên ——
“Bởi vì em. . . . . . Rất đặc biệt.”
Đường Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên,
đem hắn trên mặt một màn kia thần sắc phức tạp thu vào đáy mắt, nhưng
mới trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lại khôi phục yên tĩnh không có
sóng.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Lời này của anh là có ý gì?” Cô kinh ngạc phát giác thế nhưng mình nín thở mà đợi đáp án của hắn.
“Thật muốn biết?” Hắn khẽ nhếch miệng,
trong mắt trộn lẫn vào vẻ đùa cợt, “Bởi vì anh chưa từng gặp qua người
phụ nữ nào so với em càng sẽ thét chói tai , trừ. . . . . .”
“Trừ cái gì?” Biết hắn là cố ý nói sang chuyện khác, Đường Vân mất hứng trừng mắt liếc hắn một cái, không hề
phát giác mình hỏi ra ngay lòng kẻ dưới này ( ý nguyện ) của hắn, cứ
như vậy một cước bước vào trong bẫy rập của hắn.
Dư Lôi Ân xấu bụng cười, liếc xéo lấy cô từ chậm chạp nói: “Trừ ở trên giường.”
“Anh. . . . . .” Đường Vân vừa thẹn vừa tức đỏ mặt lên.
“Tốt lắm, an tĩnh một chút theo anh ngắm trăng chứ?” Hắn ngang ngược mà mệnh lệnh.
“Trăng sáng có cái gì tốt mà nhìn.” Cô không vui nhỏ giọng lầu bầu.
Dư Lôi Ân lập tức nheo lại mắt.”Không thích vậy sao? Có lẽ, em nghĩ làm chuyện khác chăng ?”
Nghe ra hắn mập mờ ám hiệu, Đường Vân
không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng, không cam lòng mà nói:
“Xem liền xem thôi?”
Dư Lôi Ân kéo cô vào trong ngực, ở cô giãy dụa giãy giụa thì lại nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Em tốt nhất ngoan một chút?”
Đối với cô bé này, hắn đã coi như là
dung túng rồi, quá khứ, nếu có người phụ nữ nào dám can đảm khơi lên dục vọng của hắn, lại nửa đường treo ngược khẩu vị của hắn, vọng tưởng tự
mình có thể khống chế hắn, sớm đã bị hắn một cước đạp ra.
Nhưng mà hắn nhìn ra được cô mới vừa
rồi mặc dù chìm đắm trong trong ngực hắn, nhưng cô kháng cự cũng là
thật, cũng không phải là đang cùng chơi đùa mà muốn cự tuyệt trò chơi
với hắn .
Hắn biết nếu như hắn cố ý muốn tiếp tục thì thân thể của cô không cách nào kháng cự được hắn, vậy mà, chẳng
biết tại sao, hắn lại không hy vọng cô có một tí một chút nào là không
nguyện ý, hắn muốn cô cam tâm tình nguyện. . . . . .
Đường Vân cuối cùng cũng an tĩnh lại,
xem ra tối nay cô là không trốn khỏi ngũ chỉ sơn ( lòng bàn tay ) của
hắn rồi, thế là than nhẹ một tiếng, theo ý của hắn tựa đầu tựa vào trên
bả vai của hắn.
Cô không phải không thừa nhận đây là
một địa điểm xinh đẹp, biển rộng dưới ánh trăng lăn tăn phát sáng, tiết
tấu sóng biển từ xưa tới nay như gảy đàn , ở nơi này bờ biển cách xa
khu đô thị , làm cô cả người mệt mỏi giống như cũng nhận được yên ổn.
Mặc dù bị một nam nhân xa lạ ôm lấy
cùng nhau ngắm trăng có chút hoang đường, nhưng lắng nghe lấy êm ái
tiếng sóng biển cùng tiếng tim đập của hắn, cô lại giống như là bị thôi
miên tựa như, mí mắt từ từ nặng nề, cuối cùng cũng khép lại. . . . . . Tỉnh dậy hương vị ngọt ngào , Đường
Vân thỏa mãn duỗi — cái lưng mỏi, trong nhà gối đầu cùng đệm giường
giống như trở nên hơn mềm mại, thoải mái hơn rồi, dẫn dụ cô tiếp tục
chìm vào mộng đẹp.
“Nên tỉnh.”
Giọng nam trầm thấp không nên xuất hiện ở trong mộng truyền vào trong đầu cô, làm Đường Vân bỗng nhiên mở mắt
ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm bên giường chính là hắn.
“Tôi tại sao lại ở chỗ này?”
“Là anh ôm em tới đây.” Dư Lôi Ân bĩu môi cười một tiếng, lớn mật áp sát ngồi vào trên giường.
Cô lại cư nhiên khô