
kiểm soát của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Diện tích của đảo Hải Nam là (32.900 km2 (12.700 sq mi), chiếm 99,7% diện tích toàn tỉnh) và gần tương đương với Đồng bằng sông Cửu Long của Việt Nam. Ở phía tây đảo Hải Nam là vịnh Bắc Bộ. Hải Nam là tỉnh cực nam của Trung Quốc, nằm ở phía nam của chí tuyến bắc, lượng nhiệt và lượng mưa phong phú. (Nguồn: Wikipedia)
Trong sân bay, hai nữ binh sĩ mặc quân phục thật dị thường chói mắt. Các nữ quân nhân xinh đẹp không khác gì các minh tinh, làm cho xung quanh xôn xao, ồn ào.
Toàn bộ ánh mắt mọi người không tự chủ rơi lên người Ngưu Bảo Nhi và Giản Lân Nhi.
Ngưu Bảo Nhi đối với loại ánh mắt như vậy tựa hồ đã miễn dịch, còn Giản Lân Nhi vẫn thả trôi theo những suy nghĩ của mình, cho nên động tĩnh lớn như vậy vẫn không ảnh hưởng gì tới hai người.
Nhưng động tĩnh này lại giúp cho Dịch Nam Phong lập tức tìm được cô, anh không bước tới, chỉ đứng xa xa nhìn cô, đợi đến khi hai người lên máy bay anh mới xoay người rời đi (Edit đoạn này thấy thương Phong ca quá)
Ngày đó, sau khi trở về, anh đã phá tan mọi thứ trong văn phòng, suy sút dựa người vào tường, ngồi tới nửa đêm, sau đó ngửa đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, thàn sắc dần bình tĩnh trở lại.
Bước vào phòng nghỉ ngủ mấy giờ, hôn sau thư ký tiến vào văn phòng tổng tài liền bị cảnh tượng bên trong làm giật mình, nhưng Dịch Nam Phong vẫn không nói gì, chỉ kêu sửa soạn một chút.
Xử lý hết toàn bộ mọi chuyện, Dịch Nam Phong chạy xe tới đại viện, khi đó Giản Lân Nhi đang nói chuyện cùng với Giản Chính về việc cô muốn tới Xích Luyện.
Dịch Nam Phong thấy Giản Chính rầu rĩ ngồi trên sô pha, anh liền hiểu ngay tâm trạng của ông.
Vài năm trước, cũng trong thư phòng này, anh đã nói với Giản Chính chuyện anh yêu Lân nhi, cách xa một thời gian dài như vậy, anh vẫn luôn giữ ý định cưới cô làm vợ. Giản Chính cũng không nói gì, bởi vì thời gian dài như thế, ông dường như đã chấp nhận quan hệ của hai người.
Dịch Nam Phong trước giờ không dễ dàng nhận thua, một khi anh đã muốn gì thì nhất định phải có cho bằng được. Anh quyết định để cho cô thời gian, để thỏa mãn lý tưởng của cô, sau đó anh sẽ tìm cô, kiềm chế cô lại. Và để củng cố thêm hậu phương, anh đã đi tìm Giản Chính.
Cho nên, lúc này đây, khi ở sân bay, anh chỉ đứng nhìn cô bước đi, vô phương, cho em thời gian, anh sẽ đợi.
*******************************************
Một năm sau.
“Ba” Lại một lần nữa đem người khác đảy ngã xuống bùn lầy, huấn luyện của hôm nay đã xong.
Cả người toàn bùn lầy, trên mặt chỉ hiện ra hàm răng trắng bóc, còn tất cả đều bùn với bùn không thôi.
“Tiểu Kỳ Lân, cô là một tên quái vật, tại sao lại dùng lực lớn như vậy, lỡ chết người sao?” Giản Lân Nhi đứng lên, cả người vùi trong bùn lầy đứng dậy, sau đó đưa tay nắm cổ/
“Ha, ai kêu cô đấu với tôi” Giản Lân Nhi cười cười.
“Không đấu nữa” Hầu Tranh kêu lên “Cho cô làm tỷ tỷ đó, thiệt là mệt quá đi mà”
Hai người hi hi ha ha hướng phía trước bước tói, một đám người cũng đi theo, tiếp tục cãi nhau ầm ĩ. Ai có thể đem cả đám người vô tổ chức, vô kỷ luật này liên tưởng tới một nơi nghiêm túc như Xích Luyệnđược không?
Đến Xích Luyện mới phát hiện ra, Ngưu Bảo Nhi không phải là người bình thường, bởi bì nơi này không thật sự giống quân đội, trừ bỏ huấn luyện để thi hành nhiệm vụ, nơi này mỗi người đều tự do.
Không có kỷ luật thép của quân đội, huấn luyện cũng có thể chịu được, không quá khó khăn. Lúc mới tới huấn luyện, Giản Lân Nhi vãn nhủ trong lòng là hãy cứ nghĩ mọi chuyện thật đơn giản.
Bộ dạng của Giản Lân Nhi cũng tố, vừa tới Xích Luyện, là người nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người ở đây đầu có cá tính riêng,chỉ có một đặc điểm giống nhau, đó là tất cả mọi người đếu rất hào sảng*
* Hào sảng: là tính từ chỉ sự thanh thoát, rộng rãi, không gò bó
Edit: Rika Nguyen
Giản Lân Nhi còn nhớ rõ, khi ngồi trên máy bay sau đó đổi sang thuyền, xóc nảy nửa ngày tới căn cứ, trong lòng rốt cục cũng dâng lên loại cảm giác cứu trợ.
Người phương Bắc lần đầu tiên đi trên thuyền, đa số đều bị say sóng, may mắn cho Giản Lân Nhi là có Dịch Nam Phong, anh dẫn cô đi khắp nơi, phương tiện nào cũng đã ngồi qua, nhưng không có ngồi trên chiếc thuyền cũ, dùng dầu ma – dút, mô – tơ ồn ào.
Người đi chung trên thuyền không có phản ứng, nên cô cũng cố nén cảm giác buồn nôn lại, nhưng nó có gì trong cổ họng cứ muốn trào ra, cô không định nhổ ra, vì thế, cố gắng đem nuốt xuống lại.
Rốt cục chịu đủ xóc nảy, thuyền cũng cập bến.
“Nơi này là doanh trại của chúng ta?” Giản Lân Nhi không dám tin.
Trước mắt quả thực chỉ là một ngôi nhà dân, một dãy nhà trệt, trước cửa còn có mấy cây đại thụ, nếu cách đó không xa có sân huấn luyện, có hai chốt gác, Giản Lân Nhi còn nghĩ mình lạc tới một hộ gia đình làm nông cơ.
“Đúng vậy, đây là địa bàn của chúng ta” Ngưu Bảo Nhi đứng ở trước cửa sắt lớn rồi quát một tiếng “Các cô nương, xuất hiện đi”
Vừa dứt lời, liền rầm rầm rộ rộ xuất hiện hai, ba mươi cô gái xuất hiện.
Người xông tới trước nhất kia, nhìn thật giống một con khỉ, đứng trước mặt Giản Lân Nhi, lời chào hỏi còn chưa kịp xuất r